Bà Lan đã bước qua tuổi 80, dáng người nhỏ bé gầy guộc, đầu tóc bạc trắng như mây mùa đông. Suốt năm mươi năm, bà một mình gánh vác gia đình, tần tảo nuôi ba người con trai trưởng thành, bằng đồng lương làm nông ít ỏi và bao nhọc nhằn không tên.
Người cha bà – ông Nam – đã để lại cho ba anh em một mảnh đất rộng, nằm ngay trung tâm xã, trị giá hơn hai tỷ đồng theo giá thị trường hiện nay. Đó không chỉ là tài sản, mà còn là ký ức, là mồ hôi công sức của cả đời ông bà.
Nhưng khi ông Nam qua đời, thay vì đoàn kết giữ gìn gia sản và chăm sóc mẹ già, ba anh em dần trở mặt. Bởi ai cũng muốn nhanh chóng chiếm lấy mảnh đất giá trị ấy.
Một chiều nắng nhẹ, bà Lan trở về nhà sau một ngày ra đồng cấy cày. Chị mệt mỏi, chỉ muốn ngồi nghỉ bên mâm cơm với các con. Nhưng vừa bước vào sân, bà nghe tiếng cãi vã.
Ba người con trai đang lớn tiếng tranh luận, rồi trong lúc nóng giận, một người hất xô nước lạnh vào bà, rồi hai người khác cũng nối tiếp, làm bà ướt sũng.
– Mẹ già rồi, bớt đi cái tình cảm ấy! – một người hét lên.
– Mảnh đất này là của chúng con, mẹ không được phép can thiệp! – người thứ hai nói thêm.
Bà Lan ngỡ ngàng, đứng bất động, nước mắt lăn dài trên má, xen lẫn với những giọt nước lạnh tạt vào người bà. Bà đã nuôi lớn ba người đàn ông này bằng bao nỗi cực nhọc, vậy mà nhận lại là sự bất hiếu, bạc bẽo.
Ngày hôm sau, bà Lan bỏ ra ngoài. Bà khóc nức nở, tay ôm di ảnh chồng. Bao năm qua, bà chỉ mong các con có cuộc sống tốt, có mái ấm yên bình. Nhưng giờ đây, bà chỉ thấy cô đơn, lạnh lẽo.
Một người hàng xóm già, thấy vậy liền đến bên:
– Bà ơi, cuộc đời này còn nhiều điều đẹp lắm, đừng tuyệt vọng. Mảnh đất có thể bán, nhưng tình thân thì không thể nào mua lại được.
Câu chuyện lan ra khắp làng, gây nên nhiều bàn tán. Đặc biệt, người con út – Tuấn – đã suy nghĩ lại.
Anh gặp mẹ, quỳ xuống xin lỗi:
– Mẹ ơi, con sai rồi. Con không muốn mẹ chịu đau khổ như vậy. Con hứa sẽ đứng ra làm hòa, giữ lại mảnh đất cho mẹ và cho cả gia đình.
Dần dần, ba anh em nhận ra rằng tiền bạc chỉ là vật ngoài thân. Mảnh đất có thể chia, có thể bán, nhưng tình mẫu tử và sự hiếu thảo mới là tài sản vô giá.
Cái kết
Ba anh em ngồi lại với nhau, bên mâm cơm đạm bạc nhưng ấm áp tình thân. Họ trao lại cho mẹ một góc nhỏ trong nhà, nơi bà có thể ngồi nghỉ ngơi, nhận những cái ôm ấm áp thay vì những xô nước lạnh.
Bà Lan mỉm cười, nước mắt vui rơi. Bà hiểu rằng, dù đời có đổi thay thế nào, thì tình mẹ con vẫn là sợi dây bền chặt nhất, không gì có thể phá vỡ.