Chị L sống cùng hai đứa con ở một căn nhà nhỏ ven chân núi, nơi đất đai nghèo nàn nhưng tình người vẫn còn ấm. Chị làm thuê đủ việc, ai gọi gì làm nấy, còn hai đứa con là Tuân 15 tuổi và Hoa 8 tuổi thì học giỏi, ngoan ngoãn, hiểu chuyện từ bé. Chúng luôn biết mẹ vất vả, nên chẳng đòi hỏi gì ngoài việc được đến trường.
Căn nhà của ba mẹ con là chắp vá bằng tôn cũ, vách đất, mái thấp, sàn ẩm. Vài năm nay, chị L mang thai đứa con thứ ba, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng cái thai là kết quả của một lần trốn tránh quá khứ, là niềm an ủi hiếm hoi giữa những tháng ngày chật vật. Bầu đã sang tháng thứ bảy, bụng chị nặng trĩu, mỗi bước đi cũng phải vịn tường mà chống đỡ.
Mấy ngày nay trời mưa lớn không dứt. Dân làng dưới núi kháo nhau có thể sẽ có lũ quét, nước từ thượng nguồn đổ về nhanh. Chị L lo lắm, nhưng không có nơi nào để đi. Đêm hôm đó, nước từ suối bỗng tràn lên ầm ầm như tiếng trống trận, dâng nhanh như lũ dữ. Căn nhà run lên bần bật. Không kịp thu dọn gì, chị hốt hoảng ôm hai con trèo vội lên mái nhà – nơi cao nhất còn sót lại. Mái nhà lạnh, trơn trượt, gió thổi rít từng hồi, nước bên dưới cuồn cuộn như muốn nuốt chửng tất cả.
Hai ngày hai đêm, ba mẹ con nhịn ăn, uống nước mưa cầm hơi. Chị L ôm bụng bầu, tay không rời hai đứa nhỏ, sợ chỉ cần lơi một chút là sẽ mất chúng mãi mãi. Tuân ngồi che cho em và mẹ khỏi gió lùa, còn Hoa thì nắm tay mẹ thật chặt, nước mắt lăn dài mà không dám khóc thành tiếng.
Đến trưa ngày thứ ba, từ xa vọng lại tiếng ca nô và tiếng gọi lớn:
— “Có ai trên đó không? Bộ đội đến cứu đây!”
Ba mẹ con òa khóc. Chị L không còn đủ sức la lên, Tuân vẫy áo liên tục, hét thật to:
— “Ở đây! Cứu mẹ cháu với!”
Những người lính bộ đội vượt qua dòng nước hung dữ, dùng dây thừng và bè gỗ, từng người một đỡ chị L xuống, rồi đến Hoa và Tuân. Cảnh tượng ấy – giữa cơn mưa nặng hạt, trên mái nhà dập dềnh giữa biển nước, đôi tay của người lính nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuân – như một dấu mốc không thể quên trong cuộc đời ba mẹ con.
Đưa được họ lên bờ an toàn, người lính trẻ vội cởi áo khoác che cho chị L đang lạnh run, hỏi nhỏ:
— “Chị có đau bụng không? Có thấy bé trong bụng máy không ạ?”
Chị L gật đầu, nước mắt lăn dài.
— “Còn… còn máy… may mà còn sống…”
Ba mẹ con được đưa đến trạm cứu hộ. Dù mất trắng tài sản, nhưng họ còn có nhau, còn sự sống – và còn cả tấm lòng của những người lính áo xanh đã cứu họ khỏi dòng nước dữ.
Câu chuyện của ba mẹ con chị L không phải là duy nhất, nhưng nó là biểu tượng của niềm tin, nghị lực, và tình người giữa mùa thiên tai.