Chị gái lấy chồng giám đốc nhưng khi mẹ tôi ố:m nằm viện chị đem về được đúng 1 triệu, sáng hôm sau anh rể đã nhắn tin “Tôi lấy chị em chứ không phải đi nuôi cả nhà em, viện phí của mẹ tự lo đi”.
Mẹ tôi đổ b/ệ/n/h n/ặ/ng, phải nhập viện g/ấp. Tôi cùng bố tất tả vay mượn khắp nơi, mong chị gái – vốn lấy chồng giám đốc, giàu có – sẽ san sẻ phần nào gánh nặng.
Đêm hôm đó, chị vào viện, trong tay cầm một chiếc phong bì mỏng dính. Mở ra, chỉ có đúng 1 triệu. Tôi ch/ế/t l/ặ/ng, cố nu/ốt ngh/ẹn, bởi số tiền ấy chưa đủ cho một liều thuốc. Chị cúi mặt, thì thầm:
– Anh ấy bảo… mẹ em thì gia đình em lo, anh không liên quan. Đây là tiền riêng chị giữ được.
Tôi s/ững người. Hóa ra chị tôi đã phải lén đưa chừng ấy, còn bản thân thì bị kiểm soát đến mức không dám lấy thêm một đồng.
Sáng hôm sau, khi tôi vừa ra ngoài hành lang mua cháo cho mẹ, điện thoại rung lên. Tin nhắn hiện rõ tên anh rể:
“Tôi lấy chị em chứ không phải đi nuôi cả nhà em. Viện phí của mẹ, các người tự lo đi.”
Tôi cứng người, bàn tay run lên vì tứ/c gi/ậ/n. Bao năm nay, nhà tôi nào có b/òn r/út gì từ chị, ngược lại còn góp của góp công cho ngày cưới, lo lắng khi hai người khó khăn. Vậy mà giờ đây, giữa lúc mẹ ng/u/y k/ị/ch, anh ta nỡ nhắn những lời c/a/y đ/ộ/c đến thế.
Tôi quay lại phòng b/ệ/nh, nhìn mẹ đang thi/ê/m thi/ế/p, nhìn chị lặng lẽ lau nước mắt. Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi c/ă/m h/ậ/n: Người chị yêu, hóa ra chỉ coi chị là một cái b/ó/ng để kh/o/e kh/oa/ng, chứ chẳng hề có trái tim.
Tôi biết, sớm muộn gì cũng phải nói ra sự thật này, để cả nhà thấy rõ bộ mặt thật của “ông giám đốc” mà bấy lâu nay vẫn vỗ ngực tự đắc.
Tôi giấu kín tin nhắn ấy, không đưa cho mẹ xem vì sợ bà đ/au l/òng. Nhưng trong tôi như có ngọn lửa bùng lên, càng nghĩ càng không thể chấp nhận.
Buổi chiều, anh rể xuất hiện ở bệnh viện. Trên người vẫn là bộ vest sang trọng, tay cầm điện thoại nghe gọi rành rọt chuyện làm ăn, bước đi oai vệ như chẳng hề liên quan gì đến bệnh tình của mẹ tôi.
Anh ta nhìn mẹ tôi một thoáng rồi quay sang chị gái:
– Xong thủ tục chưa? Anh bận lắm, lát anh đi luôn.
Tôi không chịu nổi nữa, móc điện thoại ra, đưa thẳng tin nhắn vào mặt anh ta:
– Anh dám nhắn cho tôi thế này, rồi còn định giả bộ đạo mạo ở đây à?
Anh ta thoáng khựng lại, mắt đảo nhanh rồi gằn giọng:
– Đúng, tôi nhắn đấy. Tôi lấy vợ chứ không cưới cả nhà. Tiền bạc của tôi, tôi có quyền quyết định. Đừng hòng dựa dẫm.
Cả phòng bệnh ch/ết l/ặ/ng. Chị gái tôi run rẩy, nước mắt rơi lã chã, cố nắm tay chồng:
– Anh… sao anh lại nói như thế? Đây là mẹ em, cũng là mẹ anh mà!
Anh ta hất tay chị ra, giọng lạnh như băng:
– Tôi không có “mẹ em” nào hết. Tôi chỉ có bố mẹ tôi thôi.
Câu nói ấy như lưỡi dao xoáy vào tim tất cả. Mẹ tôi từ trên giường bệnh yếu ớt mở mắt, cố gắng cất tiếng run run.
Mẹ tôi từ trên giường bệnh yếu ớt mở mắt, đôi môi run run, giọng như thoát ra từ đáy lồng ngực:
– Con… con nói gì thế…? Từ ngày lấy nhau, mẹ luôn coi con như con trai trong nhà. Mẹ chưa từng phân biệt…
Giọng bà nghẹn lại, hơi thở gấp gáp, phải bấu chặt lấy thành giường mới trụ được. Tôi hoảng hốt nhào tới đỡ mẹ, gọi y tá. Chị gái cũng òa khóc, vừa lau nước mắt vừa run rẩy nhìn chồng.
Anh rể vẫn đứng đó, mặt lạnh như băng, chỉ khẽ nhếch môi:
– Con cái trong nhà các người thì các người tự lo. Tôi không liên quan.
Câu nói ấy như nhát búa cuối cùng giáng xuống. Tôi siết chặt tay mẹ, trong lòng vừa đau vừa giận đến nghẹn. Bao năm nay, gia đình tôi chưa từng ngửa tay xin anh ta một đồng, thậm chí còn góp sức lo cho anh trong những ngày khởi nghiệp khó khăn. Vậy mà bây giờ, lúc mẹ tôi đang ngặt nghèo nhất, anh ta lại phủi bỏ sạch sẽ.
Chị gái tôi quỳ sụp xuống sàn, ôm lấy chân mẹ, nghẹn ngào:
– Mẹ ơi, lỗi là ở con… Con mù quáng tin nhầm người. Mẹ đừng buồn, con sẽ lo cho mẹ, con hứa…
Mẹ tôi run rẩy đưa tay gạt nước mắt cho chị, giọng yếu ớt:
– Con ngốc… mẹ thương con… chỉ sợ con khổ thôi…
Cả căn phòng bệnh ngập trong không khí nặng nề. Tôi nhìn thẳng vào anh rể, lần đầu tiên trong đời, tôi không còn kiêng dè:
– Anh yên tâm. Nhà này chưa bao giờ cần bấu víu vào anh. Chúng tôi tự lo được. Nhưng anh nhớ cho rõ: người vợ anh đang nắm tay kia, đã hy sinh cả tuổi xuân cho anh, từng đồng từng cắc dành dụm, lo cho anh từng bữa cơm giấc ngủ. Đừng nghĩ anh có tiền mà có quyền khinh rẻ. Đến một ngày, chính anh sẽ phải trả giá cho sự tàn nhẫn này.
Anh rể nhíu mày, cười khẩy, xoay gót bỏ đi, để lại chị gái ngồi bệt trên sàn, ôm mặt khóc nấc.
Tôi siết tay chị, lòng vừa thương vừa uất nghẹn. Trong đầu tôi chợt lóe lên một quyết tâm: sự thật này không thể giấu thêm nữa. Cả gia đình, cả họ hàng phải thấy rõ bộ mặt thật của con rể giám đốc kia.