Chị dâu tôi bán hết tài sản khi hay tin anh trai mắc bệnh unao, còn đuổ/i tôi và mẹ ra khỏi nhà vì… KHÔNG CÙNG ĐẲNG CẤP
Bốn năm trước, anh trai tôi – Hùng, phát hiện mình mắc u n;;ão. Bác sĩ nói tiên lượng không tốt, nhưng anh vẫn kiên cường chiến đấu, không chỉ vì bản thân mà còn vì mẹ và tôi – những người anh luôn che chở. Chị dâu Lan, lúc đó vẫn tỏ ra là người vợ tận tụy. Nhưng dần dần, tôi nhận ra mọi thứ không như vẻ bề ngoài.
Lan bắt đầu bán đi những tài sản quý giá của gia đình: chiếc xe hơi anh Hùng mua để đưa cả nhà đi du lịch, mảnh đất ở quê mà anh dự định xây nhà cho mẹ, thậm chí cả những món trang sức mẹ để lại. Mỗi lần tôi hỏi, chị chỉ nói: “Cần tiền chữa bệnh cho anh m;;ày.” Nhưng lạ thay, anh Hùng ngày càng yếu đi, không được đưa đến bệnh viện thường xuyên, thuốc men cũng chẳng thấy đâu. Mẹ tôi khóc cạn nước mắt, còn tôi bất lực nhìn gia đình tan rã.
Đá;;m ta;;ng anh diễn ra lặng lẽ, chị Lan vẫn tỏ ra tận tuỵ, khóc lóc như người vợ đảm, nhưng sau đó đúng 100 ngày anh mất, chị Lan tuyên bố sẽ bán căn nhà 10 tỷ mà anh Hùng đã dồn hết tâm huyết và tiền bạc xây nên. Sau 100 ngày, mẹ và tôi phải rời đi, vì “nhà này giờ thuộc về chị.”
Tôi sững sờ nhưng không cam lòng. Một đêm, tôi lén vào căn phòng cũ của anh Hùng nơi Lan đã khóa chặt từ lâu. Sau hàng giờ lục lọi, tôi tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ giấu dưới sàn nhà. Bên trong là một cuốn sổ tay và một lá thư. Ti/n tôi đập thình thịch khi đọc dduowjc di chúc cùng lá thư anh tôi viết với nội dung…

Bên trong là một cuốn sổ tay cũ và một phong thư vàng úa.
Cuốn sổ là nhật ký điều trị của anh Hùng, ghi rõ từng lần bị chị Lan từ chối cho đi viện, ép uống thuốc rẻ tiền, thậm chí có dòng anh viết:
“Lan bảo tôi sống cũng vô dụng, thà để tiền đó đầu tư còn hơn…”
Tôi bật khóc khi thấy lá thư anh viết trước lúc mất:
“Nếu mẹ và em đọc được lá thư này, có nghĩa anh không còn. Anh xin lỗi vì không bảo vệ được hai người. Nhưng anh để lại di chúc: căn nhà này, anh đã sang tên cho mẹ. Lan không biết, vì anh giấu sổ đỏ ở nơi chị sẽ không bao giờ tìm ra. Em hãy vào tủ sách, cuốn ‘Lập trình cuộc sống’ – phía sau gáy sách có ngăn bí mật.”
Tôi lập tức làm theo. Cuốn sách vẫn ở đó, phủ bụi. Đằng sau gáy, đúng như anh nói, là một ngăn bí mật nhỏ chứa sổ đỏ và giấy tờ di chúc có công chứng.
Sáng hôm sau, tôi mang toàn bộ tài liệu đến văn phòng luật sư. Lan gào khóc, thậm chí đập đầu khi biết mình trắng tay. Căn nhà được pháp luật xác nhận thuộc về mẹ tôi. Còn Lan – người vợ phản bội – cuối cùng bị vạch trần.
Giờ đây, tôi và mẹ vẫn sống trong căn nhà ấy – không còn tiếng cười của anh Hùng, nhưng tình yêu thương và sự hy sinh của anh thì ở lại mãi.
Anh tôi đã ra đi, nhưng công lý thì không ngủ quên.