Tôi vừa tiễn mẹ chồng vào phòng thì cậu em chồng – Nam – xuất hiện ở cửa bếp, tay cầm hai cốc trà nóng. Căn nhà tối lặng, chỉ còn tiếng quạt trần xoay đều đều trên đầu.
“Chị dâu,” cậu đặt cốc trà xuống bàn, ánh mắt nhìn tôi hơi ngập ngừng, “Đêm nay chỉ có hai chúng ta…”
Tôi hơi giật mình, ngước lên. Giọng cậu ta nhỏ dần, như đang tự lẩm bẩm.
“Cậu… nói gì cơ?” – Tôi dè chừng.
Nam ngồi xuống ghế đối diện, cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau, run nhẹ.
“Em… cần nói thật với chị một điều. Em giấu chuyện này lâu rồi.”
Tôi nín thở.
“Không phải chuyện gì tệ đâu,” Nam ngước mắt lên, ánh nhìn long lanh. “Em biết chị nghĩ em trẻ con, bốc đồng, nhưng thật ra… em biết chuyện của anh Hùng – chồng chị.”
Tôi ngỡ ngàng. “Chuyện gì cơ?”
Nam cắn môi. “Anh Hùng… có người khác ở trong Nam. Em đã biết mấy tháng rồi nhưng không dám nói. Em sợ chị buồn. Em còn thấy họ đi với nhau trên mạng. Em thử liên hệ, anh Hùng bảo đừng xen vào.”
Tôi ngồi chết lặng.
Nam tiếp: “Đêm nay em canh mẹ ngủ rồi mới dám nói với chị. Em thương chị. Em coi chị như người trong gia đình thật sự… Em không muốn chị bị lừa mãi.”
Không gian im ắng. Trà trên bàn nguội dần.
Tôi cảm thấy một thứ gì đó vỡ vụn trong lòng, nhưng không phải vì Nam, mà vì sự thẳng thắn và chân tình của cậu. Một chàng trai 24 tuổi – ít hơn tôi gần 10 tuổi – nhưng lại chọn dũng cảm hơn cả người anh ruột của mình.
“Cảm ơn em,” tôi khẽ nói, và lần đầu tiên, tôi bật khóc trước mặt cậu.
Đêm ấy, chỉ có hai chúng tôi – một chị dâu và một em chồng – cùng ngồi bên ánh đèn bếp mờ nhạt, chia nhau sự thật và nước mắt, không ai chạm vào ai, nhưng đã kịp sưởi ấm nhau bằng lòng tin.