Cháu đích tôn đi lạc khiến cả dòng họ t;;á:; h;ỏa, 3 ngày sau cậu bé trở về với chiếc balo đựng nửa tỷ đồng kèm 1 bức thư không có tên người gửi…
Gia đình anh Hùng rơi vào hoảng loạn khi cậu con trai 15 tu/ổi – Nam, mattich cả ngày nay. Nam vốn là cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi, nên việc cậu đột nhiên bi:ến m:ất mà không một lời nhắn khiến anh Hùng và chị Mai như ngồi trên đống lửa. Họ báo CA ráo riết tìm kiếm khắp nơi, từ trường học đến nhà bạn bè, nhưng không có manh mối.
2 hôm sau, khi cả nhà đang tu/yệt vọn//g, Nam bất ngờ mở cửa bước vào, vai đeo một chiếc balo cũ kỹ. Cậu bé trông mệt mỏi, áo quần lấm lem, nhưng bình an. Anh Hùng vội ôm con, vừa mừng vừa giận:
– Con đi đâu cả ngày? Bố mẹ lo muốn ch/ết!
Nam chỉ lắc đầu, nói: “Con xin lỗi, con bị lạc đường.”
Chị Mai để ý balo của Nam phồng to bất thường, mở ra thì sữ/ng s//ờ: bên trong là những cọc tiền mệnh giá 500.000 đồng, ước chừng hơn nửa tỷ. “Con lấy tiền này ở đâu?” anh Hùng gặng hỏi, giọng run run.
Nam ấp úng, nói rằng trên đường về, cậu nhặt được balo bên lề đường, nghĩ là của ai đó làm rơi nên mang về. Nhưng ánh mắt lảng tránh của Nam khiến anh Hùng nghi ngờ. Anh lục balo kỹ hơn và tìm thấy một mẩu giấy gấp nhỏ, dính chặt dưới đáy…
…Anh Hùng cẩn thận gỡ mẩu giấy ra, mở nó lên. Dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng tay khiến cả hai vợ chồng sững sờ: “Cảm ơn cháu đã cứu bác. Đây là món quà bác để lại – không cần tìm bác làm gì. Hãy sống tử tế như cháu đã từng.”
Không có tên, không số điện thoại, không địa chỉ. Chỉ vài dòng ngắn ngủi, nhưng khiến không khí trong nhà như đông cứng lại.
— “Cứu? Con đã cứu ai?” – chị Mai run giọng hỏi.
Nam nhìn bố mẹ, ngập ngừng một hồi rồi mới chịu kể…
Hôm Nam mất tích
Trên đường đi học về, trời đổ mưa. Nam trú tạm dưới một mái hiên thì thấy một ông cụ khoảng bảy mươi tuổi đang loay hoay đẩy chiếc xe lăn, dưới mưa tầm tã. Ông bị lạc đường, không ai chịu giúp. Nam thấy thương, nên dù đang đói và mệt, cậu vẫn dắt ông đi bộ gần 5 cây số để tìm đúng địa chỉ nhà trọ mà ông nhớ được.
Đến nơi thì ông cụ đột ngột ngất xỉu. Nam hoảng hốt, đưa ông vào một phòng trọ cũ kỹ, gọi cấp cứu. Cậu bé ở lại bệnh viện trông ông suốt đêm, điện thoại thì hết pin từ chiều, không có cách liên lạc về nhà.
Sáng hôm sau, ông cụ tỉnh lại. Ông khóc. Nói rằng mình bị đuổi ra khỏi nhà vì mâu thuẫn đất đai với người thân. Gần như trắng tay, không ai muốn cưu mang. Câu cuối cùng ông nói với Nam trước khi rời khỏi viện là:
— “Cháu là đứa trẻ tử tế nhất bác từng gặp.”
Rồi ông biến mất. Nam về nhà vào sáng hôm sau, và trong balo của mình – vốn là cái balo ông cụ bỏ quên lại – chính là đống tiền và mảnh giấy kia.
Gia đình anh Hùng bối rối. Anh mang chuyện kể với công an và hàng xóm, nhưng không ai biết ông cụ là ai. Không có camera, không có giấy tờ tùy thân. Sự việc mơ hồ đến mức chẳng ai rõ thực hư.
Sau vài tuần, khi xác nhận không có ai trình báo mất tiền, cũng không tìm ra người gửi, phía công an cho phép gia đình giữ lại số tiền đó một thời gian để “bảo quản”, chờ chủ nhân thực sự xuất hiện.
Câu chuyện về “cậu bé cứu người” và balo nửa tỷ nhanh chóng lan truyền trong làng, rồi lên cả mạng xã hội. Người thì khen Nam có lòng tốt được đáp đền, người thì nghi ngờ, cho rằng cậu biết nhiều hơn những gì kể ra.
Nhưng Nam thì vẫn vậy. Lặng lẽ học hành, không nhận mình là người hùng. Cậu chỉ nói một câu với bố:
— “Nếu hôm đó con bỏ mặc ông ấy, chắc con cả đời cũng không tha thứ cho mình.”
Mười năm sau, Nam trở thành bác sĩ. Trong lễ tốt nghiệp, khi mọi người tặng hoa, có một người đàn ông lạ đứng từ xa nhìn cậu, nở một nụ cười lặng lẽ. Ông rời đi trước khi Nam kịp chạy đến.
Một lần nữa, ông để lại một bức thư trong balo Nam:
“Bác rất tự hào về cháu. Cứ sống như hôm đó – không mong đáp trả, nhưng sẽ luôn nhận được điều xứng đáng. Bác vẫn dõi theo.”