Giữa cái nắng như thiêu đốt gần 40 độ của mùa hè, anh Bình – một shipper 30 tuổi – vẫn tất tả rong ruổi khắp phố phường Hà Nội để kịp giao đơn hàng cuối cùng trong ngày. Mồ hôi nhễ nhại, áo ướt đẫm, chiếc xe máy cà tàng của anh cũng rít lên mệt mỏi sau một ngày dài chạy không ngơi nghỉ.
Khi đi ngang qua một đoạn đường vắng gần công viên, Bình bỗng nghe tiếng va chạm mạnh kèm theo tiếng hét thất thanh. Một cô gái khoảng 24 tuổi bị một chiếc xe máy tông phải, ngã lăn ra đường. Chiếc xe gây tai nạn không dừng lại, cứ thế phóng mất hút. Người đi đường nhìn nhưng không ai dám lại gần, phần vì sợ trách nhiệm, phần vì trời quá nóng ai cũng muốn về thật nhanh.
Không chần chừ, Bình vội dựng xe, chạy lại đỡ cô gái dậy. Mặt cô tái nhợt, trán sưng tím, chân trầy xước chảy máu, có vẻ đã ngất lịm. Bình một mình bế cô lên xe, phóng thẳng đến bệnh viện gần nhất, quên cả đơn hàng còn dang dở.
Tại bệnh viện, sau khi được cấp cứu và hồi sức, cô gái dần tỉnh lại. Nhưng khi nhìn thấy anh shipper ngồi thở dốc bên cạnh, cô bỗng hoảng hốt và giận dữ.
– Chính anh là người đâm tôi phải không? Anh phải bồi thường! Tôi sẽ kiện anh! – cô hét lên, nước mắt vì đau và tức giận trào ra.
Bình sững sờ, định giải thích thì người nhà cô gái và bảo vệ bệnh viện cũng ùa tới. Mọi chuyện rối tung lên, người ta chĩa ánh mắt nghi ngờ về phía anh, dù anh chỉ im lặng vì quá mệt và không muốn cãi vã giữa nơi công cộng.
May mắn thay, một bác sĩ trẻ chứng kiến từ đầu đã nhanh chóng lên tiếng:
– Tôi là người thấy anh này bế cô gái vào, trước đó anh ấy không hề gây tai nạn. Nên xem lại camera an ninh khu vực thì rõ.
Ngay lập tức, người nhà đưa cô gái đi trích xuất camera. Sau hơn một giờ, sự thật được phơi bày: chiếc xe gây tai nạn mang biển số lạ, chạy rất nhanh và không liên quan gì đến anh shipper. Cô gái lặng người, đôi mắt ánh lên sự hối hận.
Chiều hôm đó, Bình lặng lẽ rời bệnh viện sau khi chắc chắn cô gái đã qua cơn nguy kịch. Anh không đòi hỏi gì, cũng không trách móc. Với anh, giúp người là điều nên làm.
Ba ngày sau, khi Bình đang đứng chờ giao đơn tại một quán cà phê, thì một chiếc xe hơi dừng lại bên lề. Cô gái – nay đã tỉnh táo và lành lặn hơn – bước xuống, tay cầm theo một hộp quà nhỏ.
– Em xin lỗi… vì đã hiểu lầm anh. Cảm ơn anh vì đã cứu em. Đây là chút lòng thành của em, mong anh nhận.
Bình bối rối, định từ chối nhưng cô gái kiên quyết đặt hộp quà vào tay anh rồi vội vàng rời đi. Mở ra, anh thấy bên trong là một chiếc đồng hồ thông minh và một tấm thiệp:
“Không phải ai tốt cũng được nhìn nhận đúng lúc. Nhưng hy vọng anh biết, sự tử tế của anh đã làm thay đổi suy nghĩ của em về cuộc sống này.”
Anh mỉm cười. Giữa cái nắng gắt, lòng người lại chợt thấy mát dịu lạ thường.