Chăm vợ bại l/i/ệt suốt 5 năm trời, một lần quên ví quay về lấy, vừa mở cửa ra… tôi chết lặng. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi như bị ai đó đánh mạnh vào ngực, nghẹt thở. Tất cả những gì tôi từng gìn giữ, nâng niu suốt ngần ấy năm, sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.
Tôi là Minh, người đàn ông ngoài ba mươi với thân hình gầy gò,
gương mặt hốc hác và đôi mắt luôn ánh lên sự nhẫn nại. Cuộc đời tôi từng rất giản đơn và bình dị bên vợ – Thảo – trong căn nhà cấp bốn nhỏ ở vùng ngoại ô yên ả của thành phố Huế. Chúng tôi cùng là giáo viên tiểu học, không giàu có nhưng đủ sống, và quan trọng hơn hết, luôn trân quý nhau.
Biến cố ập đến vào một chiều cuối năm, khi Thảo đi chợ Tết và gặp tai nạn giao thông. Cú va chạm nghiệt ngã khiến cô tổn thương cột sống nặng, dẫn đến liệt nửa người. Khi nhận cuộc gọi từ bệnh viện, tôi còn đang đứng lớp. Vội vã lao đến nơi, tôi gần như không nhận ra vợ mình – người phụ nữ luôn rạng rỡ, năng động – giờ chỉ nằm đó, đôi mắt ầng ậng nước, miệng mấp máy chẳng thành lời.
Từ ngày Thảo nằm l/i/ệt giường, tôi xin nghỉ việc dài hạn. Từng thìa cháo, từng miếng băng, từng lần xoay trở lau người – tôi làm hết. Căn nhà nhỏ dần biến thành nơi điều trị tại gia với đầy đủ thuốc men, thiết bị, và mùi sát trùng. Nhiều người thương tình khuyên tôi gửi cô vào trung tâm chăm sóc, nhưng tôi chỉ lắc đầu: “Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được.”
Ngày nối ngày, tôi thức dậy từ tờ mờ sáng, nấu ăn, chăm vợ, rồi tranh thủ nhận sửa điện tại nhà để có chút thu nhập. Tối đến, tôi ngồi bên giường, đọc sách cho cô nghe, xoa bóp tay chân mong có ngày dây thần kinh hồi phục. Có lần, ngón tay cô khẽ động đậy – một phản ứng nhỏ nhưng khiến tôi rưng rưng, như thấy phép màu.
Thảo gần như không nói. Cô sống trong sự im lặng kéo dài, chỉ đôi khi gật đầu hoặc lặng lẽ khóc. Tôi tin đó là biểu hiện của sự bất lực – và cũng là sự cảm động. Tôi không nghi ngờ. Tôi chỉ thương.
Dần dần, họ hàng hai bên cũng không còn ghé thăm nhiều như trước. Có người thẳng thắn bảo tôi buông tay, sống cho mình. Nhưng tôi không trách. Tôi hiểu, chăm người bại liệt là hành trình dài và đơn độc, không phải ai cũng đủ sức đi hết cùng mình.
Cuộc sống trôi chậm rãi trong một vòng quay quen thuộc. Cho đến buổi chiều hôm ấy…
Trên đường đến tiệm sửa điện, tôi bỗng nhớ ra để quên ví. Trong đó có giấy tờ quan trọng và cả tiền khách đã thanh toán. Tôi quay xe về nhà, chỉ nghĩ sẽ ghé lấy rồi đi ngay. Nhưng khi mở cửa bước vào, tôi chết đứng tại chỗ.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ, hắt vào phòng. Và chính vệt sáng ấy đã phơi bày tất cả: một cảnh tượng không thể ngờ, không thể tưởng tượng, không thể tha thứ.
Căn phòng mà suốt 5 năm tôi xem là nơi tận tụy, nơi chứng minh tình yêu và hy vọng, giờ đây… phản bội tôi bằng sự thật phũ phàng đến cay nghiệt..