Khi chị L phát hiện mình mắc bệnh hiểm nghèo, anh – người chồng đầu ấp tay gối suốt 10 năm – đã không chọn ở lại bên chị. Anh bỏ đi theo một người đàn bà khác, để lại chị L và bé Hùng, khi ấy mới lên 10, chới với giữa bệnh tật và cơ cực.
Những năm tháng sau đó, chị L vừa chiến đấu với bệnh tật, vừa gắng gượng nuôi con khôn lớn. Căn nhà nhỏ xiêu vẹo dưới chân núi thường xuyên bị gió lùa lạnh buốt, nhưng mẹ con chị chưa từng bỏ nhau. Họ sống bằng gánh hàng rong, bằng đồng tiền Hùng lượm ve chai khi tan học. Mỗi tối, cậu bé Hùng ngồi bên mẹ, vừa học bài vừa lẩm rẩm tụng kinh niệm Phật, tay không quên xoa lưng mẹ khi những cơn đau kéo đến.
Cậu bé ấy lớn lên trong nghèo khó nhưng đầy nghị lực. Đến năm 22 tuổi, Hùng tốt nghiệp đại học Y loại xuất sắc, được nhiều bệnh viện lớn mời về làm việc. Cậu chọn làm bác sĩ ở một bệnh viện tuyến trên, vừa để rèn luyện vừa để tích lũy tiền bạc đưa mẹ sang nước ngoài điều trị.
Dù cuộc sống đã khá hơn, Hùng vẫn giữ thói quen cũ: mỗi tối sau giờ làm, anh lại ngồi trước ban thờ nhỏ trong nhà, tụng một thời kinh cầu bình an cho mẹ. Với Hùng, mẹ là tất cả.
Một ngày đẹp trời, Hùng đưa mẹ đi dạo trong công viên gần nhà – một thói quen giản dị hai mẹ con duy trì như cách thư giãn cuối tuần. Khi chị L đang cười hiền bên con trai, thì một người đàn ông tóc đã pha sương, ăn mặc tuềnh toàng xuất hiện. Ông đứng lặng hồi lâu, ánh mắt đầy hối hận, rồi chậm rãi cất tiếng:
– L… Hùng… cho cha xin lỗi.
Chị L sững sờ. Hùng thì siết nhẹ tay mẹ, không nói gì.
Người đàn ông cúi đầu, đôi vai run rẩy:
– Cha biết mình sai. Những năm qua sống không ngày nào thanh thản. Bây giờ cha bệnh, không còn nơi nương tựa… Nếu có thể, cho cha ở lại, cho cha được phụng dưỡng con, dù chỉ một ngày…
Hùng nhìn người đàn ông xa lạ ấy – người cha máu mủ nhưng từng rũ bỏ họ không thương tiếc. Bao năm nay, anh đã học được cách tha thứ, nhưng liệu có thể dễ dàng chấp nhận?
Anh quay sang nhìn mẹ. Đôi mắt chị L hiền hậu, chỉ khẽ gật đầu, như đã trút bỏ gánh nặng.
Hùng thở ra một hơi dài, ánh mắt bình thản:
– Con sẽ nuôi cha. Nhưng không phải vì cha, mà vì mẹ. Mẹ đã tha thứ, thì con cũng sẽ học cách làm điều đó.
Trong chiều muộn, ba người lặng lẽ bước tiếp. Không ai nói gì, nhưng dường như sự tha thứ đã bắt đầu nảy mầm, từ trong tâm của những người từng chịu quá nhiều mất mát.