Cậu Bé Bán Vé Số 10 Tuổi Lao Xuống Ruộng Cứu Nữ Tỷ Phú Gặp Nạn – Và Cái Kết Khiến Ai Cũng Rưng Rưng
Minh – một cậu bé 10 tuổi sống cùng mẹ trong căn nhà nhỏ xiêu vẹo ở ngoại ô thành phố. Cha mất sớm, mẹ em bị bệnh tim không thể làm việc nặng, nên dù mới học lớp 4, Minh đã bươn chải mưu sinh. Mỗi ngày, cậu bé gầy gò ôm xấp vé số rong ruổi qua từng góc phố, với ước mơ nhỏ bé: có đủ tiền mua thuốc cho mẹ.
Hôm ấy, trời nắng như đổ lửa, Minh lững thững đi bộ qua một con đường vắng gần khu công nghiệp, nơi ít người qua lại. Đang chăm chú đếm lại xấp vé số trong tay, bỗng cậu nghe tiếng động cơ xe rít lên cùng tiếng bánh xe ma sát dữ dội với mặt đường.
Cậu ngẩng đầu, thấy một chiếc ô tô sang trọng – bóng loáng như trong phim – lao vun vút về phía trước. Rồi bất ngờ, chiếc xe chao đảo, tránh một con chó chạy ngang qua, mất lái và lao thẳng xuống ruộng sâu bên đường
…Một tiếng “rầm” vang lên, chiếc xe lộn nhào vài vòng rồi cắm đầu xuống ruộng lúa, chỉ còn phần đuôi chổng lên trời. Nước bùn tung tóe, vết trượt dài hiện rõ trên nền đất nứt nẻ. Minh giật bắn người, tim đập thình thịch. Không một bóng người xung quanh. Không một chiếc xe khác qua lại.
Cậu bé chưa kịp nghĩ nhiều, chỉ biết ba lô vứt sang một bên, chân trần lao xuống ruộng. Nước đục ngầu ngập đến bụng. Đến gần xe, Minh thấy một người phụ nữ đang mắc kẹt trong khoang lái, đầu gục xuống, máu rỉ ra từ trán. Cửa xe bị kẹt, không mở được.
— Cô ơi! Cô ơi! Cô có nghe cháu không? — Minh lay lay cửa kính, cuống quýt gọi.
Không ai trả lời.
Cậu lấy hết sức, dùng viên đá gần đó đập vỡ cửa kính xe. Tay chảy máu, nước mắt tứa ra vì đau, nhưng Minh vẫn cố kéo người phụ nữ ấy ra khỏi xe. Sau gần 10 phút vật lộn giữa bùn nước và hoảng loạn, cuối cùng cậu cũng đưa được bà lên bờ, người mềm oặt.
Minh lay gọi mãi, đến khi bà khẽ mở mắt, ho khan một tiếng. Cậu òa khóc vì mừng.
Một tiếng sau, xe cấp cứu và cảnh sát đến. Khi mọi người hỏi ai đã cứu nạn nhân, chỉ có vài dấu chân nhỏ in đầy bùn và một xấp vé số rơi vương vãi bên vệ cỏ.
Người phụ nữ ấy tên là Lê Thúy An, một nữ tỷ phú trong ngành thực phẩm hữu cơ, được mệnh danh là “bà hoàng sạch”. Bà được cứu sống kịp thời và nhanh chóng hồi phục sau vài tuần điều trị. Nhưng bà không thể quên ánh mắt hốt hoảng của cậu bé nhỏ nhắn, người đã không màng tính mạng mà cứu mình khỏi lằn ranh sinh – tử.
Bằng mọi cách, bà cho người truy tìm tung tích cậu bé. Cuối cùng, họ tìm được Minh – khi cậu đang lúi húi phụ mẹ nhặt ve chai sau ca bán vé số chiều.
Bà Thúy An đã ôm chặt cậu bé giữa sân nhà chật hẹp, khóc nghẹn:
— Cháu không chỉ cứu cô, mà còn đánh thức một điều trong cô… lòng tin vào con người.
Sau hôm ấy, cuộc đời Minh sang trang.
Cậu được nhận học bổng toàn phần đến năm 18 tuổi, mẹ em được đưa vào điều trị miễn phí tại bệnh viện hàng đầu. Bà An còn nhận Minh làm con nuôi danh nghĩa, không phải để báo đáp ơn cứu mạng – mà vì bà nói:
— Minh không phải người ban ơn, mà là người trao cơ hội. Và người như cháu, xứng đáng có một tương lai khác.
Nhiều năm sau, trong buổi lễ vinh danh “Trái tim vàng” do chính phủ tổ chức, một chàng trai trẻ, mặc áo sơ mi trắng giản dị, bước lên sân khấu nhận giải. Anh cúi đầu thật sâu, trước hàng trăm người, rồi nói:
— “Cháu chỉ là một cậu bé bán vé số. Nhưng hôm ấy, cháu đã học được điều lớn nhất trong đời: Dù nghèo đến đâu, vẫn có thể giàu lòng dũng cảm.”
Cả hội trường đứng dậy vỗ tay, và giữa dòng người, bà Thúy An mỉm cười, mắt ướt nhòa.
Một lần tình người… đã đổi thay hai cuộc đời.