Cả nhà tôi ai cũng mừng cho bố. Bố tôi 60t mới đi thêm bước nữa với cô Hà kém ông 30t. Ngày cưới ấm áp giản dị, đến tối ông vội vã dắt cô dâu vào buồng tân hôn. Chúng tôi đứng nhìn, cười thầm vì thấy bố cứ quýnh quáng như một chàng trai trẻ. Chúng tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm đẹp, nhưng khoảng một tiếng sau, khi cả nhà đã yên giấc, bất ngờ từ phòng t:ân h:ôn vang lên tiếng g:/à:/o kh::óc của cô Hà…

Gia đình tôi không phải kiểu gia đình nhiều sóng gió. Mẹ tôi mất sớm vì b//ệnh UT khi tôi và chị gái còn đang học đại học. Sau đó, bố tôi – ông Tân – ở vậy một mình nuôi hai con, không yêu đương gì suốt hơn 20 năm. Mọi người trong họ hàng nhiều lần giục giã, bảo ông còn trẻ, cưới vợ khác đi. Nhưng ông đều từ chối, chỉ nói một câu: “Lo cho hai đứa xong đã.”
Và ông đã giữ lời.
Khi chị tôi lấy chồng và tôi đi làm ổn định, bố bắt đầu có thời gian cho riêng mình. Vậy mà chẳng ai ngờ, đến khi bước sang tuổi 60, ông lại thông báo với chúng tôi một chuyện mà cả nhà vừa bất ngờ vừa ngỡ ngàng: Ông muốn tái hôn.
Người phụ nữ ông chọn tên là cô Hà, chỉ mới 30 tuổi. Cô làm kế toán ở một công ty gần nhà, từng l;y h;ôn, không có con. Họ quen nhau qua một lớp dưỡng sinh, bắt đầu từ vài cuộc trò chuyện rồi dần thành thân thiết. Cô Hà dịu dàng, khéo léo và biết cách lắng nghe – điều mà tôi chưa từng nghĩ là bố cần đến. Nhưng hóa ra, ai rồi cũng cần một ai đó để san sẻ
.
Lúc đầu, tôi và chị tôi hơi ngại. Không phải vì khoảng cách tuổi tác – mà vì… thật sự cô ấy quá trẻ so với bố. Bố tôi là người thật thà, sống nội tâm, tôi sợ ông bị l//ợi d/ụng. Nhưng sau vài lần gặp mặt, nói chuyện, tôi thấy cô Hà không giống người có mưu tính. Có điều gì đó rất thực thà và nhẹ nhàng ở cô ấy. Vậy là chúng tôi đồng ý, coi như chúc phúc cho ông.
Lễ cưới diễn ra vào một ngày đầu xuân, trong sân nhà nhỏ của chúng tôi ở quận ven thành phố. Không rình rang, không phô trương, chỉ vài mâm cơm mời họ hàng thân thích và bạn bè thân quen của bố. Cô Hà mặc chiếc áo dài màu hồng phấn, tóc vấn cao, nét mặt dịu dàng như hoa đào đầu mùa. Bố tôi thì cứ luống cuống suốt buổi, đi đâu cũng cười toe toét như chàng trai lần đầu lấy vợ.
Tối hôm đó, sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, cả nhà ai cũng mệt lả. Chúng tôi chỉ kịp nói một câu trêu bố:
“Bố nhớ đi nh;ẹ nh;àng thôi nha, nhà có người già với người trẻ mà.”
Bố cười khì, xua tay:
“Thôi đi mấy đứa, toàn nói linh tinh.”
Rồi ông dắt cô Hà vào phòng t;ân hôn. Căn phòng đó là phòng cũ của bố mẹ tôi ngày xưa, từ sau khi mẹ mất, bố vẫn ở đó một mình. Chúng tôi có đề nghị sửa sang lại, nhưng bố chỉ đổi mỗi tấm rèm cửa, còn lại giữ nguyên. Bảo rằng “thay đổi nhiều quá lại lạ, không quen”.
Khoảng một tiếng sau, cả nhà đã chìm vào giấc ngủ. Tôi đang lơ mơ thì nghe tiếng động gì đó từ cuối nhà. Ban đầu cứ tưởng mèo chạy, nhưng rồi…
Một tiếng khóc bật lên – rõ ràng và x//é l/òng.
Tôi bật dậy, chị tôi cũng vừa mở cửa phòng bước ra. Tiếng kh;óc ấy phát ra từ phòng bố – căn phòng tân hôn. Nó không phải tiếng khóc ấm ức hay dỗi hờn – mà là tiếng khóc hoảng loạn. Có xen lẫn tiếng k//êu th;ất th;anh:
“Không! Không! Đừng mà!”
Tôi đ;ẩy cửa chạy vào. Cảnh tượng trong phòng khiến tôi ch//ết đứng …