Cả nhà lần đầu tiên đi du lịch cùng nhau sau khi cậu con trai thi xong tốt nghiệp THPT, ai ngờ lần đi 5 mà về chỉ có 1 cùng 4 cỗ qu;an t;à;i… Xin lỗi con trai, bố không trụ được nữa rồi, cố gắng bơi vào bờ con nhé…
Gia đình ông T – bà N sống ở một vùng quê yên bình thuộc BG. Hai vợ chồng quanh năm làm ruộng, buôn bán lặt vặt ngoài chợ. Họ có ba người con: chị cả Linh đã đi làm ở Hà Nội, em gái thứ hai tên Hương đang học lớp 10, và cậu con trai út tên Hòa – vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp THPT Quốc gia.
Khi biết tin Hòa được điểm cao, khả năng đỗ vào Đại học BK rất chắc chắn, cả nhà vỡ òa. Bao năm lam lũ, đây là niềm vui lớn nhất của bố mẹ. Linh xin nghỉ phép về quê, Hương được nhà trường cho phép vắng vài ngày. Bà Nhung bảo:
– Cả nhà mình chưa bao giờ đi đâu xa. Thôi lần này cho cả nhà đi chơi một chuyến cho biết!
Sau vài ngày bàn bạc, cả nhà chọn biển – một nơi vừa gần vừa mát mẻ. Chuyến đi đầu tiên, ai cũng háo hức. Cô con gái lớn chuẩn bị máy ảnh, bà Nhung cẩn thận là ủi từng bộ quần áo.
Chiếc xe khách rời bến lúc tinh mơ, mang theo tiếng cười rộn rã. Hòa ngồi cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn những dãy núi lùi dần sau lưng. Em không ngờ rằng đó là khởi đầu cho những gì tàn khốc nhất đời mình.
Chiều hôm ấy, sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi, gia đình ra bến tàu thuê một chuyến đi quanh vịnh. Trời đã bắt đầu chuyển âm u, nhưng chủ tàu khẳng định:
– Chạy nhanh một vòng thôi, trời còn kịp mà. Gió này vặt vẹo chứ không mưa đâu!
Tàu rời bến. Cả nhà đứng trên boong, cười vang khi nhìn thấy những dãy núi đá vôi dựng đứng, nước biển xanh lấp lánh. Hòa giơ điện thoại chụp tấm ảnh cả nhà, nụ cười chưa kịp tắt trên môi.
Nhưng chỉ vài phút sau, gió bắt đầu mạnh. Sóng lớn ập vào mạn tàu, từng đợt nước lạnh buốt quất lên boong. Mặt ông Tâm tái lại. Ông nắm tay vợ, gọi lớn:
– Mình à, xuống khoang tàu đi, gió lớn quá!…
…Nhưng chưa kịp bước xuống, một cơn sóng dữ dội bất ngờ ập tới.
Chiếc tàu nhỏ chao đảo như chiếc lá giữa biển giận dữ. Hương trượt chân ngã dúi về phía lan can, Linh hét lên, quơ tay ôm lấy em. Bà Nhung sợ hãi níu tay chồng, còn Hòa vội lao đến giữ mẹ khi bà chới với. Trong khoảnh khắc, tiếng la hét, tiếng sóng gào hòa vào nhau như một bản nhạc tử thần.
Một tiếng rầm vang lên khô khốc – mạn tàu vỡ một mảng.
Nước tràn vào khoang, chiếc tàu bắt đầu nghiêng hẳn. Người lái tàu la lớn:
– Mặc áo phao! Mọi người nhảy khỏi tàu!
Hòa nắm tay mẹ, ánh mắt hoảng loạn. Bố em – ông T – đã khoác áo phao cho Linh và Hương, rồi đẩy hai con gái ra phía sau tàu, nơi nước còn thấp. Ông hét lên với Hòa:
– Con trai, giữ mẹ con! Nhảy xuống đi!
Nhưng bà Nhung sợ nước, cứ ôm chặt thành tàu không chịu rời. Sóng ập lên, bà bị kéo tuột khỏi tay Hòa. Linh lao theo, nhưng không kịp.
Rồi chiếc tàu lật hẳn.
Giữa mặt biển cuồng loạn, Hòa chới với trồi lên khỏi mặt nước. Trong làn sóng bạc, cậu nhìn thấy bố mình đang quạt tay bơi, một tay ôm lấy Hương – em gái đang sợ hãi run rẩy, một tay cố hướng vào bờ. Hòa bơi lại, gào lên:
– Bố ơi! Mẹ đâu rồi? Linh đâu rồi!?
Ông Tâm chỉ kịp ngoái đầu lại, ánh mắt đỏ hoe, gào lớn:
– Bố… không trụ được nữa rồi… Cố gắng bơi vào bờ con nhé… xin lỗi con trai…
Và rồi, một con sóng nữa đập đến – nhấn chìm cả ông cùng Hương xuống biển.
Khi đội cứu hộ tìm được Hòa, cậu đã trôi gần 200 mét về phía bờ, toàn thân tím tái, mắt thất thần. Linh và bà Nhung được vớt lên sau đó, không còn thở. Hương và ông Tâm mất tích thêm một ngày nữa mới được đưa về.
Bốn cỗ quan tài phủ vải trắng.
Hòa ngồi lặng trước bàn thờ dựng tạm nơi nhà văn hóa xã. Trên bàn là bức ảnh cả nhà chụp chung trước giờ lên thuyền – tấm ảnh cuối cùng. Ai cũng cười tươi, rạng rỡ như chưa từng biết rằng vài phút sau đó, mọi thứ sẽ tan thành tro nước.
Tiếng khóc không bật thành lời, mà nghẹn lại thành tiếng gọi rỗng không:
– Bố ơi… mẹ ơi… chị Linh… em Hương… sao lại bỏ con một mình?
Không ai trả lời.
Chỉ có gió lùa qua mái tôn lạnh ngắt, và tiếng sóng vẫn đều đều vọng về từ biển xa…