Chung cư Hòa Bình, quận Tân Phú – một khu nhà ở cũ kỹ, hơn 20 năm tuổi, phần lớn cư dân là người lao động, người già hưu trí. Từ trước đến nay, nơi đây yên bình, chưa từng có vụ việc gì nghiêm trọng ngoài vài lần cháy bếp, mất điện.
Cho đến một ngày…
Mùi hôi thối khủng khiếp bắt đầu xuất hiện ở tầng 12 – tầng cao nhất của chung cư.
Ban đầu là mùi tanh lợm, như xác chuột chết, thoảng qua hành lang. Người dân nghĩ do hệ thống rác thải bị tắc. Nhưng sau vài ngày, mùi ngày càng nồng, nặng như mùi thịt phân hủy, lan dần khắp các căn hộ. Những cư dân gần phòng 1207 bắt đầu nôn ói, chóng mặt, mất ngủ vì mùi lạ.
Người quản lý tòa nhà lên kiểm tra hệ thống cống rãnh, không phát hiện điều gì bất thường.
Đến ngày thứ 4, một bé trai ngất xỉu khi đi ngang hành lang, thì cả chung cư thật sự hoảng loạn. Cư dân tầng dưới bắt đầu kéo nhau lên yêu cầu kiểm tra kỹ từng căn hộ.
Nhưng… phòng 1207 – nơi nghi phát ra mùi – đã khóa trái suốt gần 2 tuần. Không ai thấy người trong đó ra vào. Hàng xóm chỉ nhớ đó là căn hộ của một người đàn ông trung niên tên Dương, sống một mình, ít nói chuyện với ai, ban ngày đi làm, tối đóng cửa im ắng.
Quản lý toà nhà gọi cửa, không ai trả lời. Cảnh sát được mời đến.
Khi ổ khóa bị phá tung, một cơn gió nóng ẩm kèm mùi tử thi bốc lên nghẹt thở. Một số người ôm mặt chạy ra hành lang nôn thốc.
Bên trong phòng, thi thể của ông Dương đang phân hủy nghiêm trọng – nằm sõng soài giữa phòng khách, tay vẫn nắm chặt điện thoại đã hết pin. Xung quanh là những hộp cơm thiu, ruồi nhặng bâu kín.
Báo cáo pháp y cho biết: ông tử vong do đột quỵ, khả năng cao đã chết từ 10-12 ngày trước. Sống đơn độc, không người thân, không ai phát hiện cho đến khi mùi bốc lên kinh hoàng.
Nhưng… chuyện không dừng lại ở đó.
Cảnh sát phát hiện trong điện thoại ông Dương một đoạn ghi âm dài 5 phút, được ghi lại vài giờ trước khi ông qua đời. Giọng ông khàn đặc, thều thào:
– Nếu ai tìm thấy đoạn ghi âm này… làm ơn hãy nói với Lan… anh xin lỗi. Anh không muốn chết một mình… nhưng anh mệt quá… mệt lắm rồi…
Lan là ai? Không ai rõ.
Từ các giấy tờ cũ tìm thấy trong tủ, dần lộ ra: ông Dương từng có vợ con, nhưng vợ bỏ đi 10 năm trước vì ông trầm cảm, nóng nảy, hoang tưởng. Ông sống co ro một mình từ đó, từng vài lần nhập viện vì tự hành hạ bản thân. Những vết sẹo khắp tay ông không phải tai nạn như người ta vẫn tưởng.
Căn phòng được dọn sạch, sát khuẩn. Nhưng dân cư tầng 12 sau đó vẫn xin chuyển đi hàng loạt. Họ bảo dù không còn mùi, nhưng đêm nào cũng nghe tiếng cửa phòng 1207 mở khẽ, rồi có tiếng thở dài… thoảng qua hành lang như gió.
Ban quản lý sau này quyết định niêm phong căn hộ, không cho thuê nữa.
Còn người trong chung cư? Mỗi khi nhắc đến tầng 12, họ chỉ nói khẽ:
– Ừ… cái mùi đó… ám không phải chỉ ở mũi đâu, mà là ở ký ức…