Gia đình Hồng sống trong một ngôi nhà nhỏ tồi tàn ven một làng nghèo miền biển. Bố cô, anh Dũng, là ngư dân suốt đời bám biển, sáng sớm ra khơi, chiều tối về. Mẹ Hồng, chị Lan, làm ruộng, chăm sóc đàn gà vịt nuôi thêm thu nhập. Cuộc sống tuy vất vả nhưng họ luôn nỗ lực để cho con gái có thể học hành đàng hoàng, hy vọng một ngày Hồng có thể thoát khỏi cái nghèo này.
Hồng là đứa con gái duy nhất trong gia đình, tính tình hiền lành, chịu khó học hành. Mỗi ngày sau khi làm xong việc nhà, Hồng lại miệt mài với sách vở, ước mơ có được tấm bằng đại học để đổi đời. Dù nhà nghèo, dù thiếu thốn, nhưng bố mẹ Hồng luôn cố gắng tằn tiện, thậm chí bỏ bữa để tiết kiệm tiền cho con ăn học.
– “Con gái, dù có khó khăn thế nào, bố mẹ vẫn muốn con đi học đàng hoàng. Con phải học giỏi để mai này đỡ khổ” – anh Dũng động viên con gái trong những đêm khuya, khi Hồng vẫn cặm cụi ôn bài.
Bằng sự nỗ lực không ngừng nghỉ, Hồng đã đỗ vào một trường đại học danh tiếng. Trong suốt những năm tháng đại học, cô luôn nhớ đến công ơn của bố mẹ, những người đã dành hết tình yêu thương và hy sinh để nuôi nấng cô. Khi tốt nghiệp, Hồng nhận được một công việc với mức lương khá cao, tháng đầu tiên cô nhận được 17 triệu đồng.
Cô không quên những tháng ngày vất vả của gia đình, không quên những đêm bố mẹ thức khuya làm việc, vất vả ngoài đồng ruộng và ngoài biển cả. Hồng quyết định dành dụm tiền để tặng bố mẹ một chuyến du lịch biển, vì cô biết cả đời họ chỉ bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, không có dịp được đi đâu xa.
Một ngày, cả gia đình lên thuyền đi du lịch trên biển. Mẹ và bố cô, dù không biết bơi, vẫn tươi cười, háo hức. Bố mẹ Hồng rất vui, nhưng đâu ai ngờ, chuyến đi này lại trở thành chuyến đi cuối cùng của họ.
Buổi chiều, gió lớn kéo về bất ngờ. Mây đen đùn lên từ phía xa. Biển chao đảo. Trên thuyền, tiếng người la hét, hành lý rơi đổ. Một cơn sóng lớn đập mạnh khiến con thuyền nghiêng lật.
Hồng bị va đập vào thành thuyền. Khi tỉnh lại, cô đang nằm trên tàu cứu hộ, mặt mũi ướt sũng, chân tay lạnh cóng. Người ta nói cô may mắn thoát nạn nhờ chiếc áo phao.
Còn mẹ cô… được vớt lên sau đó, cơ thể đã lạnh.
Cha cô – ông Thông – mất tích. Đội cứu hộ vẫn đang tìm, nhưng hy vọng ngày càng mong manh.
Hồng ngồi bên bờ biển, ôm di ảnh mẹ, mắt trừng trừng nhìn ra khơi. Trời đã ngớt mưa, biển lặng lại như chưa từng nổi giông. Nhưng Hồng biết, nơi ấy… bố cô vẫn chưa về.
Cô gào lên, giọng khản đặc:
– Bố ơi… mẹ ơi… về với con đi… sao lại bỏ con một mình vậy… con mới đưa bố mẹ đi chơi lần đầu mà…
Không ai đáp lại. Chỉ có sóng biển cuộn trào, như nuốt trọn tiếng gọi của cô gái trẻ vừa mất cả gia đình.