Bố mẹ vợ tuyên bố thẳng mặt ‘Con gái tôi không lấy chồng Nghệ An’ cho đến hôm ăn hỏi, nhà tôi chỉ lặng lẽ mang đến 2 cái tráp rồi đi thẳng vào nhà, cả nhà gái không thèm liế-c mắt 1 cái cho đến khi mẹ tôi mở ra, bên trong toàn là…

“Con gái tôi không lấy chồng Nghệ An!” – cho đến khi họ mở hai cái tráp
“Nó là người Nghệ An hả? Thế thì khỏi bàn. Con gái tôi không lấy chồng Nghệ An. Quê đó nói năng thô ráp, s:ố:ng t:i:ết kiệm đến mức keo kiệt, lấy về là khổ cả đời.”
Đó là câu bố vợ tương lai nói thẳng vào mặt tôi, trước sự chứng kiến của cả họ hàng bên đó, vào đúng buổi đầu tiên tôi đến ra mắt.
Mẹ vợ thì liếc tôi từ đầu tới chân, rồi ném cho con gái mình á:nh mắt lạnh t:a:nh:
“Con không còn lựa chọn nào khá:c à? Bao nhiêu đứa con trai có điều kiện, lại đi yêu cái thằng… Nghệ An?”
Tôi đứng đó, không phản khá:ng một câu nào, chỉ nhìn sang người con gái đang nắm chặt tay tôi — mắt cô đỏ hoe, còn tay tôi thì ướt đẫm mồ hôi.
Tôi về, không nói với mẹ một lời. Nhưng mẹ tôi chỉ lặng lẽ gật đầu sau khi nghe vợ tôi thuật lại hết sự việc.
Chúng tôi quyết định tiến hành lễ ăn hỏi đúng ngày đã định, không hoãn, không thay đổi.
Không kèn tr:ố:ng rình rang, không xe sang dàn hàng, không cả đội bê tráp hùng hậu như những nhà khá:c.
Chỉ hai tráp lễ.
Hai người đàn ông.
Và một chiếc xe 7 chỗ cũ kỹ.
Nhà gái vừa nhìn từ xa đã bĩu môi, rút điện thoại ra quay lại. Có người còn thẳng miệng:
“Họ hàng bên đó đâu? Sao lèo tèo vậy? Quê mùa y như gốc gá:c của họ!”
Chúng tôi bước vào nhà, không nói gì, đặt hai tráp lễ lên bàn giữa, cúi đầu chào, rồi ngồi im không mở lời.
Bên nhà gái cũng chẳng buồn b:ắt chuyện. Một bác họ của vợ tôi cười khẩy:
“Chắc bên đó không biết lễ ăn hỏi cần bao nhiêu tráp đâu, quê mà!”
Mẹ tôi từ t:ốn bước tới, mở cái tráp đầu tiên.
Mọi á:nh mắt hững hờ… cho đến khi bên trong dần l-ộ ra sính lễ, không phải là t:i:ền, mà là…