Bố mẹ bỏ nhau lúc Luân và Minh vừa tròn 2 tuổi, bà ngoại chính là người cưu mang 2 đứa cháu tội nghiệp, hàng ngày bà bán rau khi thì mò cua bán lấy tiền lo 2 cháu ăn học…23 năm sau các cháu tặng bà món quà hơn cả tuyệt vời …

Bố mẹ bỏ nhau khi Luân và Minh vừa tròn hai tuổi. Ngày đó, đôi mắt trẻ thơ còn chưa kịp hiểu thế nào là tan vỡ, đã phải rời khỏi vòng tay cha mẹ. Người ôm hai đứa nhỏ vào lòng là bà ngoại – một người đàn bà gầy guộc, lưng còng sớm vì sương gió cuộc đời.
Bà không có gì ngoài tình thương. Mỗi ngày, bà gánh rau ra chợ từ tinh mơ, có hôm trời mưa lạnh, bà lại xắn quần lội ruộng mò cua bắt ốc đem bán. Từng đồng tiền lẻ gom góp, bà dành để mua hộp sữa, quyển vở cho hai đứa cháu tội nghiệp. Khi người ta bảo “nuôi con ăn học đã cực”, thì bà nuôi tới hai đứa, ở tuổi mà đáng lẽ bà phải được nghỉ ngơi.
Luân và Minh lớn lên trong mùi khói bếp củi, trong tiếng ho khan của bà mỗi sáng sớm. Bữa cơm chỉ có rau luộc và cá khô, nhưng hai anh em chưa từng thiếu hơi ấm. Mỗi lần đi học về, thấy đôi dép rách của bà đặt ở bậc cửa, lòng lại ấm lên như vừa gặp ánh mặt trời giữa mùa đông.
Năm tháng trôi, bà yếu dần, tóc bạc như mây. Nhưng bà vẫn đều đặn dậy sớm, vẫn hỏi “Hôm nay thi thế nào con?”, vẫn lo “Mai có tiền đóng học phí không?”. Câu trả lời của hai đứa cháu là những tờ giấy khen, những bảng điểm đầy ấn tượng treo đầy góc nhà.
Và rồi, vào ngày Luân và Minh tốt nghiệp…