Bố m/ất 200 triệu, tôi tứ/c t/ối đu//ổi ngay vợ đi, để rồi phải g/ục xuống c/ay đ/ắng khi xem camera…
Khi tôi vừa về đến nhà, đã thấy bố ngồi th/ẫn th/ờ bên bàn. Khuôn mặt ông xá/m lại, đôi bàn tay r/un ru/n, giọng khàn đặc:
– M//ất rồi… m//ất hết rồi con ơi…
Tôi sữ//ng người. M//ất gì cơ chứ?
Bố lấy hết can đảm để thốt lên:
– 200 triệu… tiền chuẩn bị tr/ả n//ợ ngân hàng cuối tuần này… tao để trong tủ, bây giờ không thấy đâu nữa…
Tôi như ph//át đi//ên. Đó là toàn bộ tiền công trình vừa mới thanh toán, bố giữ để chuẩn bị tr//ả n//ợ vay vốn xây nhà. Tôi lật tung căn nhà lên, tìm khắp các ngăn tủ, hộc bàn, gầm giường. Nhưng vô ích. Số tiền ấy biế/n m/ất không d/ấu vế/t.
Tôi g//ào lên:
– Nhà chỉ có 3 người. Con trai 3 tuổi thì không thể.
Con không lấy. Vậy chỉ còn… vợ con thôi!
Vợ tôi lúc đó đang nấu cơm dưới bếp, nghe tiếng qu//át liền chạy lên. Thấy tôi đỏ g//ay m//ặt, cô ấy vội hỏi:
– Có chuyện gì thế anh?
– Em còn gi/ả v//ờ à? Tiền của bố đâu? Em lấy đúng không? – tôi chỉ tay vào mặt vợ, giọng đầy ph//ẫn n//ộ.
Cô ấy trợn tròn mắt, nước mắt trào ra:
– Anh nói gì thế? Em lấy tiền làm gì? Em không hề đụng vào tủ của bố.
– Không em thì ai? Tiền để nguyên trong tủ mà m//ất. Em là người dọn phòng sáng nay, còn ai nữa? – tôi qu//át lớ//n, gi//ận d//ữ.
Bố tôi ngồi bên, im lặng không nói. Ông vốn thươ//ng con dâu, nhưng tiền mấ/t khiến ông s//ốc đến mức không thốt nên lời.
Vợ tôi qu//ỳ xuống, hai tay nắm lấy chân tôi, giọng ru//n ru//n:
– Em th//ề, em không lấy. Anh đừng ngh//i o//an cho em, đừng nói những lời này trước mặt bố…
Nhưng tôi g//ạt ph//ắt tay vợ ra:
– Th/ề th/ốt gì. Tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Cô c///út khỏi nhà tôi ngay!
Nói rồi, tôi đi thẳng vào phòng, kéo vali, nhét vội quần áo của cô ấy vào. Vợ tôi kh/óc ng/ất, nhìn con trai đang ho//ảng s//ợ đứng ở góc nhà mà lòng ta//n n//át. Cô ấy cúi xuống h/ôn lên trán con rồi bước ra cửa, không một lời biện minh nữa.
Hôm ấy, bữa cơm tối lạ/nh ta/nh. Bố tôi không ăn được miếng nào, cứ ngồi nhìn vào khoảng không vô định. Còn tôi, gi/ận d/ữ đến mức không thèm gọi điện cho vợ. Trong đầu tôi chỉ văng vẳng ý nghĩ: “Cô ta ăn trộ//m tiề/n xong chắc chắn đã gi//ấu ở đâu, hoặc mang cho nhà ngoại rồi.”
Ba ngày trôi qua. Bố tôi không ngủ được vì l/o lắ/ng khoản n//ợ. Tôi cũng gần như ph//át điê//n. Trong lúc tuy/ệt vọ/ng, tôi chợt nhớ ra – nhà có camera an ninh. Tôi vội vàng mở điện thoại lên xem lại đoạn ghi hình ngày hôm đó.
Và rồi khoảnh khắc đị/nh mệ/nh ấy khiến tôi chế/t lặ/ng…