Bố đưa giấy nợ 900 triệu đồng cho 3 con trai nhờ trả giúp nhưng ai cũng từ chối, chỉ riêng con út dám gánh vác rồi đón ông về chăm sóc, đúng một năm sau, cậu út lại bất ngờ nhận về tờ giấy a4, vừa nhìn nội dung đã không thể đứng vững vì…
Ngày bố từ bệnh viện trở về, ông lặng lẽ đặt lên bàn một tờ giấy nợ: 900 triệu đồng, người vay là chính ông. Ba anh em tôi đứng nhìn nhau, ai cũng thoái thác. Anh cả bận lo cho con học đại học, anh hai mới mở cửa hàng chưa có vốn xoay. Còn tôi – thằng út – thì mới lấy vợ, nhà còn đang trả góp.
Nhưng khi nhìn mái tóc bạc trắng, dáng lưng còng của bố, tôi không đành. Tôi cầm giấy nợ, ký tên nhận trả thay, rồi thu xếp đón ông về ở chung để tiện chăm sóc.
Một năm trôi qua, cuộc sống không hề dễ dàng. Tôi làm ngày làm đêm để trả nợ, nhiều khi cơm chỉ có dĩa rau muống luộc. Vợ tôi cũng phải bỏ bớt mua sắm, thậm chí bán cả chiếc xe tay ga mới mua. Đổi lại, tôi thấy nụ cười hiế-m hoi trên gương mặt bố khi được sum vầy cùng con cháu.
Đúng ngày tròn một năm kể từ hôm tôi ký giấy nợ, bố gọi tôi vào phòng, bảo ngồi xuống. Ông lấy từ ngăn kéo ra một tờ giấy A4 gấp làm đôi, đặt ngay ngắn trước mặt tôi.
– Con đọc đi.
Tôi mở ra… và sững sờ.
Không phải giấy nợ. Mà lại là…
…giấy chứng nhận quyền sử dụng đất mang tên tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy, rồi ngẩng lên, giọng run run:
– Bố… cái này… là sao?
Bố tôi mỉm cười hiền, ánh mắt lấp lánh như giấu một bí mật lớn:
– Mảnh đất này hơn 500 mét vuông, ngay mặt đường lớn, bố mua cách đây hơn 20 năm. Bố đã đứng tên con từ hôm con nhận trả nợ cho bố. 900 triệu kia… là để thử lòng các con.
Tôi chết lặng. Một năm qua, tôi đã từng oán trách bản thân dại dột, cũng có lúc thầm tủi khi thấy hai anh an nhàn, còn mình thì nai lưng trả nợ. Nhưng giờ đây, tôi mới hiểu — “món nợ” ấy chính là phép thử, và cũng là món quà lớn nhất mà bố để lại.
Bố vỗ vai tôi, giọng trầm ấm:
– Tiền bạc mất rồi còn kiếm lại được. Nhưng tình nghĩa… mất đi thì chẳng bao giờ tìm lại được đâu, con à.
Tôi cúi đầu, nước mắt rơi xuống tờ giấy A4, làm nhòe đi hàng chữ in đậm “Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất” — món quà của cả đời bố dành cho đứa con dám gánh vác khi mọi người quay lưng.