Biển chiều hôm ấy tưởng như yên bình. Trời cao, gió nhẹ, tám người trẻ háo hức bước lên chiếc du thuyền thuê riêng để đón sinh nhật của một người trong nhóm. Trong số họ có Duy – chàng trai đang lên kế hoạch cầu hôn bạn gái mình, Ly – cô gái dịu dàng, luôn mỉm cười và tin rằng những điều tốt đẹp nhất vẫn đang chờ phía trước.
Không ai ngờ, chỉ hai tiếng sau, mọi thứ trở thành cơn á///c mộng.
Một cơn gió lạ, một đợt sóng lớn bất ngờ ập đến. Du thuyền bị lật úp, tất cả bị hất xuống biển. Tiếng l///a hé/t , tiếng cầu cứu vang vọng giữa sóng gió.
“Ly! LY ƠI!!!” – Duy gà//00 thé/t, hoản/g loạn bơi tìm bạn gái giữa màn nước mặn chát và lạnh thấu tim.
Anh thấy bàn tay cô – run rẩy, vùng vẫy – rồi biến mất vào khoảng tối mênh mông. Duy lao theo, nhưng nước quá sâu, sóng quá mạnh. Khi đội cứu hộ đến, anh vẫn còn bám chặt vào chiếc áo phao nhỏ – nơi Ly từng nắm lấy…
Biển chiều hôm ấy tưởng như yên bình. Trời trong xanh, gió lướt nhẹ, sóng dập dìu như vỗ về. Tám người trẻ – bạn bè từ thuở đại học – hớn hở bước lên chiếc du thuyền thuê riêng, chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ nhất của Trang – cô bạn thân trong nhóm.
Trong số đó có Duy – chàng trai trầm lặng, ánh mắt luôn dõi theo Ly, cô gái dịu dàng, mái tóc dài bay trong gió chiều. Chẳng ai biết, trong túi áo khoác của Duy là một chiếc hộp nhỏ màu xanh, lót nhung, với chiếc nhẫn đính hôn anh đã cất công lựa chọn cả tháng trời.
Anh định hôm nay sẽ quỳ xuống, giữa biển khơi lộng gió, giữa những tiếng cười và pháo hoa rực rỡ, để hỏi cô câu hỏi thiêng liêng nhất.
Nhưng chỉ hai tiếng sau, mọi thứ thành địa ngục.
Một cơn gió lạ quất qua mặt biển. Không ai kịp phản ứng khi đợt sóng lớn từ xa bất ngờ ập tới. Chiếc du thuyền nhỏ chao đảo dữ dội, rồi bất ngờ bị lật úp. Cả nhóm bị hất xuống làn nước lạnh ngắt, trong tiếng gào thét hỗn loạn.
“LY! LY ƠI!!!” – Duy gào lên, giọng lạc đi vì hoảng loạn, vừa bơi vừa nhìn quanh. Sóng dồn dập, gió rít từng cơn, mặn chát và lạnh đến rợn người.
Rồi anh thấy… bàn tay cô – trắng bệch, run rẩy giữa làn nước đen. Cô vùng vẫy, mắt hoảng sợ nhìn anh – rồi biến mất, nhanh như một cái chớp mắt.
Duy lao theo, không cần nghĩ, không sợ hãi. Nhưng nước sâu quá, tối quá, sóng quá mạnh. Anh hụp lặn, thét gọi, mặc cho nước biển táp vào mặt như lưỡi dao.
Khi đội cứu hộ đến, họ tìm thấy anh bất tỉnh, môi tím tái, hai tay vẫn bám chặt lấy một chiếc áo phao nhỏ – chiếc áo Ly đã từng mặc, giờ chỉ còn trôi lập lờ trong biển mặn.
Sau đó, người ta tìm được thi thể ba người. Ly là một trong số đó.
Buổi tiệc sinh nhật năm ấy trở thành ngày giỗ đầu tiên. Nhẫn cầu hôn vẫn nằm nguyên trong hộp, bị nước biển làm rỉ nhẹ. Duy đặt nó lên bàn thờ Ly, lặng lẽ thắp nhang, đôi mắt cạn khô nước mắt.
“Anh xin lỗi… Lẽ ra hôm đó anh phải nắm tay em chặt hơn…”
Có những lời cầu hôn không kịp nói. Có những chuyến đi mãi mãi không thể quay về.
Biển vẫn xanh, trời vẫn cao – như chưa từng biết đến một ngày nào có người gào khóc vì mất đi cả tuổi trẻ và tình yêu ngay giữa một chiều tưởng như yên bình nhất…