B;é trai m/ất t/ích 6 năm bất ngờ gọi điện cho mẹ lúc nửa đêm..”Alo… mẹ ơi… mẹ có nghe con không?”
Tiếng nói non nớt, đứt quãng vang lên trong điện thoại lúc 2 giờ sáng. Bà Hạnh chết lặng, tay run rẩy, tim như ngừng đập. Giọng nói ấy… bà chưa từng quên trong suốt 6 năm qua.
Sáu năm trước, một buổi chiều tháng Bảy oi ả, cậu bé Nam, khi ấy mới 5 tuổi, theo cha ra chợ quê phụ bưng bê vài bó rau. Chỉ trong tích tắc quay lưng lại để trả tiền cho khách, cha của Nam quay lại đã không còn thấy con đâu.
Gia đình đổ xô đi tìm. Cả làng, cả xã huy động người lùng sục khắp các khu chợ, bến xe, bờ sông, lùm cây. Nhưng mọi dấu vết đều dẫn tới… hư không. Công an vào cuộc, hàng loạt thông báo truy tìm được phát đi, nhưng cậu bé nhỏ xíu như tan biến khỏi thế giới.
Bà Hạnh, mẹ Nam, như người mất hồn từ ngày ấy. Mỗi bữa cơm, bà vẫn xới thêm một bát cho con. Mỗi lần có tiếng trẻ con cười đùa ngoài ngõ, bà lại chạy ra ngóng, chỉ để thất vọng quay về. Nhiều người bảo bà nên chấp nhận sự thật, nhưng trái tim người mẹ từ chối buông xuôi.
Rồi đêm nay, điện thoại vang lên. Màn hình hiện số lạ. Bà định không nghe, nhưng linh cảm thôi thúc bà bắt máy.
– “Alo… mẹ ơi…”
– “…Nam? Là con hả Nam?”
Im lặng. Tiếng thở dồn dập.
– “Con… con tên là Nam. Con nhớ mẹ lắm. Con đang ở Sài Gòn. Có bác kia cho con mượn điện thoại… bác bảo con gọi về…”
Điện thoại ngắt. Không kịp hỏi thêm gì. Bà Hạnh gần như phát điên. Cả đêm bà không ngủ. Sáng sớm, bà đạp xe lên xã, báo công an. Họ cố truy vết cuộc gọi nhưng số điện thoại là sim rác, gọi từ một trạm sạc công cộng gần bến xe Miền Đông, TP. HCM.
Không chút do dự, bà Hạnh và chồng khăn gói lên đường. Tấm ảnh của Nam khi 5 tuổi được phóng to, in ra cả trăm bản. Họ dán khắp nơi: bến xe, gầm cầu, cổng chùa, quán cơm từ thiện…
Sài Gòn không dễ tìm người. Đặc biệt là một cậu bé đã mất tích từ 6 năm trước. Nhưng nhờ mạng xã hội, câu chuyện “Người mẹ tìm con từ cuộc gọi lúc nửa đêm” nhanh chóng lan truyền.
Một tuần sau, có cuộc gọi đến từ một tình nguyện viên chuyên hỗ trợ trẻ lang thang. Người này bảo rằng ở khu vực quận 8, có một cậu bé 11 tuổi tên Nam, nét mặt hao hao bức ảnh.
Bà Hạnh cùng công an đến nơi – một ngôi nhà nhỏ tạm bợ sát bờ kênh, nơi cưu mang gần chục đứa trẻ cơ nhỡ.
Cậu bé đứng đó, gầy gò, đen nhẻm, ánh mắt dè chừng. Khi bà Hạnh nhìn vào mắt cậu, trái tim bà như muốn vỡ òa.
– “Nam… là con đúng không?”
…Cậu bé sững lại.
Bàn tay đang cầm tô cơm nguội khựng giữa không trung. Đôi mắt hoang hoải nhìn bà, rồi nhìn bức ảnh đã nhàu mà bà Hạnh mang theo. Một thoáng trôi qua. Rồi cậu khẽ lùi bước, giọng nhỏ như gió thoảng:
— “Cháu… không nhớ… cháu không biết ai là mẹ…”
Bà Hạnh gục xuống. Nhưng không khóc. Trái tim của người mẹ mách bảo: Đây chính là con mình.
Vết bớt nhỏ hình giọt nước sau tai trái cậu bé… Vẫn còn đó. Không thể sai.
Viên công an đi cùng gật nhẹ, bắt đầu quy trình xác minh.
Vài ngày sau, kết quả xét nghiệm ADN xác nhận: Cậu bé ấy chính là Nam – đứa con bà Hạnh mất tích suốt 6 năm.
Người phụ trách nhà tình thương kể:“Cháu được một người đàn ông mang đến vào một đêm mưa lớn, bảo nhặt được gần chợ cũ. Không giấy tờ. Không ai đi tìm. Cháu sống lặng lẽ, hay giật mình, nói chuyện đứt quãng. Khi được hỏi về quá khứ, cháu chỉ nói mơ hồ: ‘Có người dắt đi, nói là đưa về mẹ, nhưng không phải…’”
Nam bị bắt cóc, có thể từng bị lợi dụng. Nhưng sau khi chạy trốn được khỏi một nơi nào đó – hoặc bị bỏ rơi – cậu sống lang bạt, và ký ức mơ hồ về mẹ vẫn còn. Chính điều đó đã thôi thúc cậu mượn điện thoại gọi vào cái đêm định mệnh ấy.
Ngày đón Nam về quê, cả làng đổ ra ngõ. Bà Hạnh nắm tay con, không rời nửa bước. Nam chưa thể nhớ hết mọi thứ, nhưng ánh mắt cậu đã không còn dè chừng, mà chan chứa ấm áp.
Một đứa trẻ tưởng đã mãi mãi biến mất, nay được đoàn tụ. Một người mẹ không bao giờ từ bỏ, nay được đáp đền. Và giữa dòng người chật chội của thành phố, một cuộc gọi lúc 2 giờ sáng… đã thắp lại niềm tin, hy vọng và tình mẫu tử bất diệt.