Bé Gáι Ve CҺaι NҺặt Tượпg Quaп Âm Bể Từ Bã/ι Rá//c – Được TҺứ Mà Ngườι Gιàu Cũпg KҺȏпg Mua Được…
Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa lên khỏi dãy nhà tạm phía sau chợ đầu mối, con hẻm nhỏ nơi khu lao động nghèo đã nhộn nhịp tiếng xe đẩy, tiếng chân người, tiếng lon chai va vào nhau lẻng xẻng. Ở một góc sát bãi rác, có một cô bé đang lom khom nhặt từng món đồ thải, đôi mắt ánh lên vẻ chăm chú kỳ lạ.
Bé tên là Gạo – một cái tên nghe có phần buồn cười, nhưng lại là điều duy nhất mẹ em để lại trước khi bỏ đi biệt tích lúc em mới bốn tuổi. Gạo sống cùng bà ngoại trong một căn chòi dựng tạm, vách dán bìa carton, mái che bằng bạt rách. Ngày ngày, bà nhặt ve chai, còn Gạo phụ giúp sau giờ học. Cuộc sống nghèo nhưng đầy tình thương.
Sáng hôm đó, khi đang loay hoay bên đống phế liệu sau chợ, Gạo bỗng nhìn thấy một vật gì đó lóe lên giữa đống rác ướt nhẹp. Em tò mò bới ra – là một pho tượng Quan Âm bằng sứ, nhưng đã vỡ làm ba mảnh: phần đầu, thân và tay trái. Dù đã mẻ, bụi bám đầy, nhưng khuôn mặt vẫn hiền từ, đôi mắt khép nhẹ như đang mỉm cười.
Gạo ôm tượng vào lòng, nhẹ tay lau từng vết bẩn bằng chiếc khăn cũ. Một bác bán cá gần đó cười bảo:
“Bỏ đi con ơi, đồ vỡ rồi, có giá trị gì đâu.”
Nhưng Gạo lắc đầu:
“Con thấy bà ấy đẹp và buồn. Con đem về, biết đâu bà ngoại con sẽ vui.”
Và thế là em đặt tượng vào chiếc túi nilon cũ, cẩn thận mang về. Tối hôm đó, em dùng keo dán ba phần lại với nhau, dù còn những đường nứt rõ ràng, pho tượng vẫn đứng vững. Gạo đặt tượng trên chiếc kệ gỗ nhỏ cạnh giường, chắp tay khấn khe khẽ:
“Nếu bà là Phật thật, xin cho bà ngoại con mau hết bệnh. Nếu không, xin cho con đủ tiền mua thuốc cho bà.”
Gạo không mong gì hơn. Bà ngoại em ho dai dẳng mấy tuần nay, đêm nào cũng sốt. Tiền thuốc thì không đủ. Người lớn bảo đưa vào viện, nhưng viện xa và đắt đỏ.
Sáng hôm sau, Gạo ra chợ nhặt ve chai như thường lệ. Nhưng hôm đó, một điều lạ xảy ra. Có một người phụ nữ đứng tuổi, sang trọng, đến bên em. Bà hỏi:.
– “Con bé, cái tượng con đang giữ… con nhặt ở đâu vậy?”
Gạo giật mình. Hôm nay em mang tượng theo, bọc trong khăn đặt trong giỏ ve chai, vì sợ để ở nhà bị kẻ xấu lấy mất. Em ôm chặt cái túi, ngập ngừng trả lời:
– “Dạ… con nhặt ở bãi rác phía sau chợ. Bị bể rồi, con dán lại thôi ạ.”
Người phụ nữ cúi xuống nhìn kỹ pho tượng, mắt bà ánh lên một nỗi xúc động khó tả. Bà ngồi hẳn xuống bên Gạo, nhẹ nhàng nói:
– “Con có biết… đây là tượng Quan Âm lưu niệm do sư ông bên Thiền viện Trúc Lâm tặng cách đây gần 20 năm không? Trên đời chỉ có vài pho thôi, mỗi pho đều được tụng chú và cầu nguyện cho người giữ nó được bình an.”
Gạo mở to mắt:
– “Dạ, con không biết… Nhưng con thấy bà đẹp, nên con đem về. Con không bán đâu… Con để cầu cho bà ngoại con hết bệnh.”
Người phụ nữ khựng lại. Bà nhìn Gạo một lúc lâu, rồi bất ngờ đưa tay xoa đầu em:
– “Con không cần bán. Nhưng… ta muốn giúp con. Tối nay, ta sẽ cho xe đến chở bà ngoại con đi khám ở bệnh viện lớn. Con chịu không?”
Gạo tròn xoe mắt:
– “Thiệt hả cô? Nhưng… con không có tiền đâu!”
Bà cười hiền:
– “Cái con có… là thứ mà người giàu nhất cũng chưa chắc có được: lòng tin và tình thương. Còn tiền… để ta lo.”
Tối hôm đó, một chiếc ô tô trắng dừng trước căn chòi tạm. Bà ngoại được bác sĩ khám tận tình, nhập viện điều trị miễn phí. Mấy ngày sau, người phụ nữ ấy quay lại, trao cho Gạo một phong bì:
– “Đây là học bổng, để con được đi học tới nơi tới chốn. Khi lớn, con có thể giúp người khác – giống như hôm nay con đã giúp ta nhớ lại tấm lòng ngày xưa.”
Gạo nghẹn ngào, ôm tượng Quan Âm vào lòng.
Tượng vẫn nứt. Nhưng trong lòng Gạo, đó là thứ quý giá nhất trần đời – không phải vì sứ men, không phải vì hiếm có, mà vì nó là chứng nhân cho một điều kỳ diệu:
Chỉ cần còn lòng nhân hậu, thì ở bất cứ góc rác nào, vẫn có thể mọc lên một phép màu.