Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau

Bạn bè bao năm mới tổ chức được chuyến đi Hạ Long cùng nhau, còn rủ thêm người thân cho quây quần vậy mà chỉ vài giây sau khoảnh khắc nói cười, thuyền nghiêng rồi lật úp kinhhoang, tôi cố bơi gặp ai là cứu người đấy nhưng chẳng ngờ đến lượt chồng mình và 2 con thì…
Chúng tôi đã mất gần 10 năm mới tụ họp được đông đủ như thế này. Nhóm bạn đại học, người định cư nước ngoài, người bận con nhỏ, người mới chữa bệnh xong… Vậy mà cuối cùng cũng có thể cùng nhau tổ chức chuyến đi Hạ Long trong mơ. Có đứa còn rủ thêm cả chồng con, bố mẹ, đúng kiểu “chuyến đi thanh xuân cuối cùng” của một thời gắn bó.

Tôi ôm hai đứa con nhỏ vào lòng, cười rạng rỡ khi đứa bạn thân đưa điện thoại ra chụp:

“Bắt đầu đếm nhé: 3, 2, 1… Cười lên nào!”
Tiếng cười vang vọng giữa vịnh biển. Sóng lăn tăn, nắng phủ nhẹ lên boong tàu. Tôi ngả đầu lên vai chồng, thấy lòng yên bình đến lạ.

Nhưng chỉ đúng mười giây sau…

Một cơn gió mạnh khiến tàu rung mạnh, rồi đ-ột ngộ;/t nghiêng hẳn sang một bên. Tiếng h-ét thất thanh x-é toạ-c không gian. Cốc nước đổ tràn, điện thoại văng xuống sàn. Đứa con út của tôi bị hất ra khỏi tay – tôi còn chưa kịp phản ứng thì toàn bộ con tàu lật úp.
Tôi ngoi lên mặt nước, mặn chát và lạnh tê tái. Khắp nơi là tiếng l-a h;/ét, tiếng tr;/ẻ c;/on khóc, tiếng người kêu cứu. Không kịp nghĩ nhiều, tôi bơi. Gặp ai là kéo lên, gặp ai là cứu được người đấy.

Mặt mũi trầy xước, tôi vẫn vùng vẫy tìm từng người trong nhóm. Mỗi người sống là một hy vọng. Tôi cứ nghĩ trời còn thương, vẫn còn phép màu…

Cho đến khi tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc của chồng trôi lập lờ dưới lớp dầu loang trên mặt biển…

Chúng tôi đã mất gần 10 năm để tụ họp lại đầy đủ như thế này. Một nhóm bạn đại học từng rong ruổi mọi ngóc ngách của Hà Nội, từng thức trắng đêm bên nhau ôn thi, khóc cười với nhau qua bao biến cố. Rồi ai cũng bận: người định cư nước ngoài, người nuôi con nhỏ, người vừa qua đợt điều trị dài ngày… Tưởng chẳng thể nào gặp lại đông đủ. Nhưng rồi, như một món quà bất ngờ của cuộc đời, chúng tôi cùng đồng ý cho một chuyến đi “thanh xuân cuối cùng” – đến Hạ Long, một nơi chưa ai từng đi cùng nhau khi còn trẻ.

Một đứa còn rủ cả chồng, cả con, cả bố mẹ chồng – ai cũng hồ hởi, háo hức như những sinh viên năm nhất lần đầu đi xa. Tôi cũng mang theo hai đứa con nhỏ và chồng mình – người luôn bận rộn nhưng hôm ấy đã gác lại công việc chỉ để cùng vợ con hòa vào niềm vui hội ngộ.

Buổi trưa hôm đó, vịnh Hạ Long đẹp như một giấc mơ. Biển xanh ngắt, trời lặng gió, nắng nhẹ phủ lên làn da như một tấm khăn voan mỏng. Chúng tôi đứng trên boong tàu, cười vang, ôm nhau thật chặt như sợ rằng chỉ cần buông ra là tuổi trẻ sẽ vội vàng trôi mất.

Một đứa bạn đưa điện thoại ra, nói to:
— “Bắt đầu đếm nhé: 3, 2, 1… Cười lên nào!”

Tôi ôm hai đứa con nhỏ vào lòng, ngả đầu lên vai chồng. Khoảnh khắc ấy, tôi đã tưởng: mình đang sống trong ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời.

Nhưng chỉ đúng mười giây sau…

Một cơn gió mạnh ập đến. Mặt biển cuộn lên, con tàu đột ngột rung lắc dữ dội. Mọi thứ chỉ còn là tiếng hét, tiếng loảng xoảng của ly vỡ, tiếng con nít khóc thét. Chiếc tàu nghiêng hẳn sang một bên rồi lật úp, tất cả bị nhấn chìm vào lòng nước lạnh tê tái.

Tôi không nhớ rõ mình trồi lên bằng cách nào, chỉ nhớ nước biển mặn chát, hơi thở nghẹn lại. Tôi không thấy con, không thấy chồng, không thấy bạn bè đâu cả. Chỉ có tiếng kêu cứu vọng lại đầy tuyệt vọng.

Tôi bơi. Gặp ai, tôi kéo người đó lên. Một đứa bé, một bà cụ, một cậu thanh niên. Tôi không nghĩ ngợi, không kêu ca – chỉ biết bơi và cứu. Lòng tôi thầm khấn: “Xin trời thương… xin trời đừng lấy ai nữa…”

Nhưng rồi…

Tôi nhìn thấy một thân người trôi lập lờ dưới làn nước lấp lánh dầu loang – chiếc áo sơ mi trắng quen thuộc mà sáng nay tôi đã là lượt cho anh, người chồng tôi yêu thương suốt mười năm.

Tôi gào lên không thành tiếng, cổ họng như bị bóp nghẹt. Một tay giữ người khác, một tay tôi vẫy vùng để tới chỗ anh. Rồi xa xa – một cánh tay nhỏ bé nổi lên, rồi chìm hẳn. Là con tôi. Là đứa út…

Tôi đã không cứu được gia đình mình.

Ngày trở về

Trong căn nhà trống vắng, trên tường treo duy nhất một bức ảnh: tám người, đứng trên boong tàu, cười rạng rỡ trong ánh nắng biển. Tấm ảnh cuối cùng.

Mỗi lần nhìn vào, tôi lại tự hỏi: Giá như hôm đó trời không nổi gió. Giá như tôi ôm con chặt hơn. Giá như…

Nhưng đời không có “giá như”. Chỉ còn lại tôi – một mình – sống tiếp với ký ức, với lời cười đã tắt, và với tình yêu không kịp cứu vớt trong cơn sóng định mệnh.

Related Posts

“Rồi bọn nó cũng chống lầy hết ở đó mà nuôi nổi ông…”

Vợ mất khi cô con út mới chỉ tròn 6 tháng tuổi. Hôm ấy, trời đổ mưa lớn, căn phòng bệnh viện lạnh buốt hơn bình thường….

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả nhà náo loạn còn hàng xóm xôn xao bàn tán…

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả…

“Táo” quân đời thực, một vợ sống cùng 2 chồng: Tuyên bố chuyện “chă:n g//ối” gây chấn động “2 ch/ày g/iã 1 cối” vẫn hạnh phúc vô cùng

Chuyện một vợ – 2 chồng hay một vợ – 3 chồng không còn xa lạ đối với người dân ở các tỉnh miền Tây. Vì nơi đây khá…

Phim nhhh:ợ:n người già //ngày càng được ưa chuộng tại Nh/ật lý do khiến bao người bật ngửa ngỡ ngàng!

Trong trang phục khỏe khoắn, thiếu nữ tự tin thả dáng trước ống kính. Làn da nâu gợi cảm, thân hình chuẩn cùng gương mặt hút hồn…

Nỗi đau Lan Phương âm thầm chịu đựng suốt 7 năm hôn nhân với chồng Tây, giờ vỡ òa kết thúc bằng tờ đơn l’;’y hô’;’;n A4

“Có những vết thương nhìn thấy được – sẽ có người đến giúp băng bó. Nhưng có những vết thương nằm sâu bên trong, kéo dài nhiều…

Lan Phương từng bị căn bệnh này trước khi ly thân chồng ngoại quốc: Cành biết càng thương chị hơn

“Có những vết thương nhìn thấy được – sẽ có người đến giúp băng bó. Nhưng có những vết thương nằm sâu bên trong, kéo dài nhiều…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *