Bà lão đồng nát ăn măc b;ẩn thỉ;;u vào ngân hàng rút tiết kiệm 2 triệu đồng để đóng học cho cháu và cái kết khiến cả phòng giao dịch c;;h;;ết lặng.
Giữa tiết trời oi ả đầu hè, khi mọi người đều tìm bóng râm trú nóng, một bà lão tóc bạc, dáng lom khom, tay xách túi vải bạc màu bước vào phòng giao dịch của một ngân hàng lớn trong thị trấn.
Bà mặc bộ quần áo sờn cũ, lấm lem bụi đất và bã giấy, mùi hôi từ bao ve chai còn phảng phất đâu đây khiến vài khách đang ngồi chờ phải chau mày, né tránh. Nhưng bà vẫn nhẹ nhàng nói với nhân viên lễ tân: “Tôi rút hai triệu… đóng tiền học cháu. Hạn cuối hôm nay rồi…”
Cô nhân viên liếc nhìn bà từ đầu đến chân, không buồn giấu sự khó chịu: “Ngồi kia đợi đi bà. Có số thứ tự chưa?”. Đáp lại là một sự bối rối “Tôi… tôi không biết lấy…”
Và thế là bà bị bỏ mặc, không một ai hướng dẫn. Không một ánh mắt thiện cảm. Ba tiếng trôi qua. Bà vẫn ngồi đó, không ăn, không uống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tấm bảng điện tử chờ tên mình xuất hiện mà không hề biết rằng chẳng có ai nhập tên bà cả…
Ba tiếng đồng hồ… với một người già đó là cả một buổi chiều mệt mỏi. Bà lão đã khát khô cổ, nhưng không dám ra ngoài mua nước vì sợ mất chỗ, mất lượt. Thỉnh thoảng bà cúi đầu nhìn chiếc túi vải cũ, bên trong ngoài cuốn sổ tiết kiệm là vài đồng lẻ và tờ hóa đơn học phí của đứa cháu.
Thấy bà cứ ngồi mãi, một anh bảo vệ trẻ đi ngang qua, tò mò hỏi chuyện. Nghe xong, anh giật mình — hóa ra bà chưa lấy số thứ tự nên chẳng ai gọi. Anh vội dìu bà đến quầy ưu tiên.
Khi cuốn sổ tiết kiệm được đặt lên bàn, cô giao dịch viên ban đầu vẫn giữ vẻ thờ ơ, nhưng vừa nhìn thấy tên chủ tài khoản thì sững lại. Cô ngẩng lên, ánh mắt bối rối:
— “Bà… là mẹ của anh Hùng?”
Bà chậm rãi gật đầu. Anh Hùng… chính là người bảo vệ ngân hàng đã hy sinh khi lao vào cứu khách khỏi vụ cướp vũ trang cách đây 5 năm. Bức ảnh của anh vẫn treo trang trọng ngay sảnh, nhưng ít ai biết người mẹ già của anh giờ phải lượm ve chai nuôi cháu mồ côi.
Cả phòng giao dịch bỗng im phăng phắc. Vị giám đốc chi nhánh bước nhanh ra, đỡ lấy đôi tay gầy guộc của bà, giọng nghẹn ngào:
— “Bà ơi… ngân hàng đã lập quỹ tri ân cho gia đình anh Hùng. Từ nay, bà không cần phải rút tiền tiết kiệm nữa. Học phí và sinh hoạt của cháu bà… chúng tôi sẽ lo trọn đời.”
Bà lão ngơ ngác, nước mắt cứ thế rơi xuống, hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào. Những người khách ban nãy còn xa lánh, giờ chỉ biết cúi đầu. Không khí lặng đi, chỉ còn tiếng quạt quay và tiếng khóc của một người mẹ đã chịu quá nhiều mất mát, nhưng ít nhất hôm nay… bà không còn phải đơn độc nữa.