Trưa đầu tuần, khi cái nắng tháng Năm như đổ lửa xuống mặt đường, một bà lão gầy gò, lưng còng, áo vá chằng vá đụp, tay kéo chiếc xe đạp cà tàng dừng lại trước ngân hàng giữa phố. Dưới lớp mũ cối cũ kỹ, mái tóc bạc bết mồ hôi dính vào cổ. Ai đi ngang cũng liếc nhìn rồi bước nhanh qua.
Bảo vệ ngân hàng chặn bà ngay từ cửa:
– Bà vào đây làm gì? Đây không phải chỗ xin tiền đâu nhé.
– Tôi… tôi vào rút ít tiền… đóng học cho cháu…
Anh bảo vệ ngần ngừ, rồi nhấc máy bộ đàm. Một nhân viên nữ từ bên trong bước ra, nhìn bà từ đầu tới chân:
– Bà có sổ tiết kiệm không?
Bà lão run rẩy mở túi, lấy ra một cuốn sổ nhàu nát, bọc trong túi nilon. Nhân viên đưa mắt nhìn rồi miễn cưỡng:
– Bà vào đi. Nhưng nhớ đừng làm phiền người khác.
Bà bước vào. Mùi điều hòa lạnh lẽo làm chân tay bà run lên. Bàn ghế sáng loáng, người ta ăn mặc lịch sự, bấm điện thoại, gõ bàn phím… Bà chỉ biết ngồi thu mình vào một góc ghế nhựa.
Đến lượt, bà đưa sổ tiết kiệm, khẽ nói:
– Tôi… rút 2 triệu thôi. Đóng học cho thằng cu Tí. Ngày mai là hạn cuối rồi… không thì nó nghỉ học mất.
Cô nhân viên trẻ nhìn màn hình máy tính, ánh mắt chợt sững lại. Một lúc sau, cô đứng bật dậy, quay sang trưởng phòng giao dịch đang ngồi gần đó, thì thầm gì đó.
Ông trưởng phòng bước lại. Ông hỏi khẽ:
– Bà có biết mình có bao nhiêu tiền trong tài khoản không?
Bà cười hiền:
– Dạ, chắc còn chừng ba, bốn triệu gì đó. Tôi gửi dần dần mấy năm nay. Cứ nhặt ve chai, dành được chút nào là tôi nhờ người gửi… Sợ giữ tiền mặt bị mất. Có lần mất mấy trăm ngàn, tiếc gần chết.
Ông trưởng phòng nghẹn lời, chậm rãi nói:
– Thưa bà… số dư trong sổ của bà hiện tại là… 1 tỷ 320 triệu đồng.
Toàn bộ phòng giao dịch chết lặng.
Hóa ra, suốt gần 15 năm, bà đã sống bằng nghề ve chai, ăn cơm nguội, mặc đồ cũ, nhưng đều đặn mỗi tháng nhờ người gửi vào tài khoản vài trăm, có khi vài chục ngàn. Lãi mẹ đẻ lãi con. Bà chưa từng rút tiền ra, trừ lần này – vì học phí cho đứa cháu ngoại bị bỏ rơi mà bà nuôi từ nhỏ.
Nhân viên ngân hàng rưng rưng. Có người lén lau nước mắt. Người quản lý bước ra tận nơi, cúi đầu cảm ơn bà vì một bài học sống quý giá hơn bất kỳ khoản tiền nào.
Bà lão vẫn không hiểu tại sao ai cũng nhìn mình như vừa bước ra từ… truyện cổ tích.
Bà chỉ nói một câu:
“Tiền nhiều hay ít đâu quan trọng… miễn là đủ để thằng nhỏ được học hành nên người.”
Vài tuần sau, người ta thấy một bài báo đăng trên mạng: “Bà lão ve chai gửi hơn 1 tỷ trong ngân hàng: Cả đời nhặt ve chai, nuôi cháu nên người.”
Đứa bé tên Tí – năm đó suýt bỏ học – sau này trở thành sinh viên thủ khoa ngành Công nghệ thông tin, và chính cậu là người lập nên quỹ học bổng mang tên: “Tay Bà – Chắp Cánh Ước Mơ” cho trẻ em nghèo.