Bà lão bán rau nhận nuôi 5 b/é tr/ai m/ồ c/ôi bị cả làng ch//ửi ‘Sao bà rảnh thế?’, 18 năm sau điều kỳ diệu đã đến
Ngày ấy, khi làng còn chưa có đường bê tông, mỗi sáng tinh mơ người ta đã thấy bà Tư lom khom đẩy xe rau ra chợ huyện. Bà gầy guộc, lưng còng, tóc bạc sớm hơn người cùng tuổi, sống trong một căn nhà cấp bốn xập xệ bên mé ruộng.

Một hôm, người ta thấy bà dẫn về năm đứa bé lem luốc, gầy nhom như que củi, chẳng rõ bố mẹ là ai, chỉ biết chúng ngồi run rẩy ở gốc cây giữa phiên chợ sau một trận mưa lớn. Bà không đành lòng bỏ mặc. Bà mang chúng về, nấu nồi cháo lớn, lấy mền cũ đem ra giặt sạch, chia nhau nằm dưới một mái hiên chẳng đủ che nắng trọn buổi trưa.
Từ hôm đó, bà Tư thành “người đàn bà rảnh việc” trong mắt nhiều người. Ai cũng xì xào:
– “Già rồi còn lo chuyện bao đồng.”
– “Nuôi nổi thân bà đã khó, ôm thêm năm cái miệng ăn nữa!”
Nhưng bà Tư không quan tâm. Sáng sớm vẫn đẩy xe rau đi bán. Tối về lại lụi hụi nấu ăn, tắm giặt cho lũ nhỏ, dạy từng đứa đánh vần, viết chữ bằng mấy cuốn sách giáo khoa xin lại từ nhà trường.
Lúc bọn trẻ vào lớp 1, có đứa bị bạn trêu “không có họ hàng”, bà lẳng lặng đi họp phụ huynh. Cả trường nhìn bà – một người không m/áu m/ủ ru/ột r/à – vẫn cặm cụi viết tên mình vào mục “cha mẹ học sinh”. Bà chỉ nói một câu:
– “Tụi nhỏ gọi tôi là bà, vậy là m/áu m/ủ rồi.”
Cuộc sống chẳng dễ dàng. Có năm mưa bão, ruộng ngập, rau trôi hết. Bà phải đi làm thuê phụ nhà người khác bốc hàng. Có lúc m/ệt quá, bà ngất bên vệ đường. Nhưng chỉ cần tỉnh dậy, bà lại hỏi:
– “Mấy đứa nhỏ ăn cơm chưa?”