Bà cụ m-ất ngay trong giấc ngủ giữa đêm, nhưng khi khâ-/m liệ;/m, ai chạ-m vào cũng thấy lạnh b-uốt tận xương, ông thầy cú;/ng vừa nhìn đã lắc đầu dặn con cháu 1 câu như sé-t đá;/nh…
Bà cụ m/ấ;t trong giấc ngủ yên lành giữa đêm, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi xuống đất sau mùa gió chướng. Cả nhà đều nghĩ đó là một sự ra đi thanh thản – sau gần trăm tuổi, bà đã sống một đời tròn đầy, con cháu đông đủ, chẳng còn điều gì vướng bận.
Sáng hôm sau, khi người thân chuẩn bị làm lễ k;/hâm li;/ệm, điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Mỗi người khi tiến lại gần để thay áo t;/ang hay chạm tay tiễn biệt, đều bất giác rụt tay lại. Dù giữa ngày hè oi ả, làn da bà cụ vẫn lạnh buốt như băng. Có người vừa chạm vào đã run lên, nói như gió lùa qua xương sống. Không ai dám nói gì lớn tiếng, chỉ đưa mắt nhìn nhau lo lắng.
Gia đình đành mời thầy cúng trong làng – một người có uy tín, đã giúp bao nhà lo chuyện hậu sự. Ông thầy vừa bước chân vào gian thờ, chưa kịp đốt nén nhang, đã khựng lại. Nhìn vào gương mặt bà cụ, ông tái mặt. Không làm lễ, không đọc chú, ông chỉ nhìn con cháu rồi nói đúng một câu:
“Đừng ch-ôn bà ấy… nếu không, ba ngày nữa sẽ xảy ra 1 chuyện…
“…ba ngày nữa… sẽ có người theo bà ấy xuống mồ.”
Cả nhà chết lặng.
Tiếng gió ngoài vườn bỗng nổi lên ào ào dù trời không một gợn mây. Ông thầy không nói thêm lời nào, chỉ vội vàng thu dọn đồ, bước nhanh ra khỏi cửa như sợ ở lại thêm một phút sẽ gặp phải điều đại kỵ.
Đám tang đình lại. Thay vì tiến hành lễ nhập quan như dự định, gia đình quyết định giữ nguyên thi thể bà cụ trong quan tài lạnh. Một chiếc tủ kính nhỏ được đặt trong phòng khách để bà nằm yên, không nắp đậy, không gắn đinh, không đóng nắp, theo đúng lời dặn của ông thầy.
Từ đêm đó, chuyện lạ bắt đầu xảy ra.
Cô cháu gái út – bé Trang, 7 tuổi – vốn là đứa thân thiết với bà, bỗng dưng giữa đêm la hét ầm lên: “Bà cố ngồi trong tủ, bà nhìn con, bà bảo con đi theo bà!”
Mọi người đổ xô tới thì Trang đã sốt cao gần 40 độ, mắt trợn ngược, miệng thì thào: “Bà bảo dưới kia lạnh lắm… thiếu người hầu…”
Đêm thứ hai, anh Cường – cháu trai lớn, người đầu tiên tắm rửa, thay quần áo cho bà – nằm mê man, nửa đêm tự đập đầu vào tường đến tóe máu, vừa đập vừa gào:“Con không đi đâu! Đừng kéo con! Đừng kéo nữa!”
Cả nhà giờ mới hoảng thực sự.
Họ lại tìm đến ông thầy – nhưng ông không tiếp. Chỉ nhắn ra một câu: “Bà ấy chết không thanh thản. Có oán khí. Có người giấu chuyện.”
Đến sáng ngày thứ ba, ông Hai – con trai trưởng – đột nhiên quỳ sụp xuống trước quan tài mẹ, khóc như chưa từng khóc trong đời: “Má ơi… con xin má tha thứ… là con… là con giấu chuyện của em út… con sợ mất phần đất…”
Mọi người tá hỏa. Thì ra, người con út – ông Lợi – đã mất tích 17 năm trước, gia đình vẫn nói là “đi nước ngoài”, nhưng sự thật là… ông Hai đẩy em ra khỏi danh sách chia gia tài, xóa tên khỏi hộ khẩu, giấu nhẹm tin tức.
Mẹ già từng hỏi, ông lạnh lùng bảo: “Nó phản bội nhà này, má đừng mong nữa.”
Bà cụ chết với tâm nguyện chưa được giải tỏa – lòng mẹ chưa yên, hồn không thể siêu thoát.
Chỉ đến khi ông Hai cúi đầu nhận tội, đốt sớ sám hối, và tìm cách lập bàn thờ cho người em thất lạc, khí lạnh trong nhà mới tan dần. Cô bé Trang tỉnh lại. Anh Cường thôi mê sảng.
Đúng chiều hôm đó, gương mặt bà cụ trong quan tài nhẹ lại, như người vừa trút được gánh nặng.
Ông thầy quay trở lại, lần này mới đồng ý làm lễ.
Trước khi rời đi, ông chỉ nói: “Có những cái chết tưởng là yên lành… mà thật ra là chôn sống nỗi oán hận. May mà bà ấy chỉ muốn gặp lại con. Nếu là người khác… cả nhà này đã theo rồi.”