B/ất ng/ờ đến thăm thông gia gi/àu c/ó, bố vừa kh/óc vừa kéo con gái về nhà ngay lập tức…
Ông Cường – một người đàn ông ngoài sáu mươi tuổi, cả đời sống ở vùng quê nghèo, quanh năm làm nông, lam lũ nuôi ba đứa con ăn học. Cô con gái út – Thủy – là niềm tự hào lớn nhất đời ông. Cô ngoan ngoãn, học giỏi, lại xinh đẹp dịu dàng. Mấy năm trước, Thủy thi đậu đại học rồi vào làm kế toán tại một công ty lớn. Ở đó, cô quen và yêu Duy – một chàng trai thành phố, gia đình giàu có, bố mẹ làm doanh nhân. Lúc hai đứa báo tin cưới, ông Cường không giấ/u được l/o l/ắng.
“Người ta giàu có thế, liệu họ có thật lòng thương con mình không?” – ông nhiều lần nói với vợ như vậy.
Nhưng Thủy cứ cười hiền, nắm tay bố:
– Bố ơi, nhà anh Duy tuy gi/àu thật, nhưng anh ấy sống tình cảm, chân thành. Bố đừng lo. Con về làm dâu, con sẽ sống tốt.
Vì thươ/ng con, ông Cường gom góp tiền bạc, bán đi ít ruộng để l/o đám cưới tươm tất. Nhà trai tổ chức hoành tráng, mời khách sang trọng, lễ cưới diễn ra lộng lẫy như phim. Hôm tiễn con gái về nhà chồng, ông đã kh/óc, nhưng vẫn dặn con:
– Có kh/ổ cũng ráng chịu, miễn là hai đứa yêu thương nhau. Mọi chuyện rồi sẽ qua.
Từ sau đám cưới, Thủy ít về quê. Lúc thì viện cớ bậ/n công việc, lúc lại nói nhà chồng không tiện. Mỗi lần gọi điện, ông Cường đều hỏi:
– Con sống tốt chứ? Bố l/o cho con lắm.
Thủy luôn trả lời:
– Con ổn mà bố. Bố mẹ đừng lo.
Cho đến một ngày, ông Cường cùng vợ quyết định lên thành phố thăm con gái. Họ không báo trước, chỉ mang theo ít gà quê, mớ rau sạch với vài hũ mắm do tự tay bà Tâm làm. Họ muốn con gái được ăn chút hương vị quê nhà.
Khi taxi dừng trước căn biệt thự lớn, ông bà đứng ngẩn ngơ. Căn nhà cao ba tầng, cổng sắt tự động, có cả người làm mở cửa. Ông Cường cười b/uồn:
– Con mình sống ở nơi sang trọng thế này, chắc su/ng sướ/ng lắm…
Nhưng vừa bước vào, nụ cười trên môi ông vụt tắt…
…Căn nhà rộng thênh thang nhưng lạnh lẽo. Tiếng cười nói đâu không thấy, chỉ vang vọng tiếng bát đũa loảng xoảng trong bếp. Người giúp việc vội vàng ra chào, rồi lí nhí:
– Ông bà tìm… cô Thủy à?
Chưa kịp nói gì, từ bếp vọng ra tiếng quát:
– Mau rửa sạch đống bát đi, đừng có ngồi ì ra đấy!
Ông Cường giật mình. Vợ ông run run kéo tay chồng, ánh mắt lo lắng. Rồi, cả hai như chết lặng khi thấy Thủy – cô con gái út ngày nào dịu hiền, nay gầy gò, tay áo xắn cao, đang lúi húi rửa cả chồng bát cao ngất. Khuôn mặt con bé hốc hác, đôi mắt đỏ hoe.
Người phụ nữ trung niên, dáng vẻ sang trọng – chính là mẹ chồng Thủy – khoanh tay đứng nhìn, giọng vẫn chát chúa:
– Ở nhà này, đã làm dâu thì phải biết phận. Đừng có tưởng lấy con trai tôi là muốn ngồi không!
Ông Cường bủn rủn cả người. Ông lao tới, giật cái chậu bát ra khỏi tay con gái, run giọng:
– Thủy! Sao… sao con lại ra nông nỗi này?
Thủy hoảng hốt, vội vàng che đi đôi bàn tay nứt nẻ:
– Bố… sao bố mẹ lại đến? Con… con vẫn ổn mà…
Nói đến đó, nước mắt con bé trào ra.
Người mẹ nghẹn ngào ôm con gái, còn ông Cường thì toàn thân run lên. Ông gào lên như xé lòng:
– Người ta hứa thương yêu con, cuối cùng bắt con tôi làm ôsin thế này à?!
Tiếng ông vang khắp gian nhà, khiến cả mẹ chồng và mấy người giúp việc sững lại. Đúng lúc đó, Duy – chồng Thủy – bước từ trên lầu xuống, thấy cảnh tượng liền cau mày:
– Bố, mẹ… sao lại tự ý đến đây?
Ông Cường nhìn thẳng vào con rể, giọng nghẹn nhưng đầy căm phẫn:
– Tôi đến để nhìn tận mắt con gái tôi được “sống sướng” thế nào trong căn biệt thự này!
Rồi không chần chừ, ông nắm chặt tay Thủy, vừa khóc vừa kéo con ra ngoài:
– Về với bố! Con không phải sống như thế này thêm một ngày nào nữa!
Cả nhà chồng sững sờ, còn Thủy thì òa khóc nức nở, để mặc cho đôi bàn tay gầy guộc của bố dẫn đi…