Anh tôi kiếm cả 100 triệu/tháng, vậy mà ngày bố mẹ xây nhà xong xuôi, người ta đến yêu cầu xiết nhà để trả nợ cho anh, ông bà nức nở đành mất nhà cứu con, nhưng nào ngờ vừa bán nhà xong thì…
Tôi là con út trong nhà, anh tôi hơn tôi 8 tuổi, giỏi giang, có mác “doanh nhân trẻ”.
Lương tháng trăm triệu, lái ô tô riêng, điện thoại đời mới, tiêu tiền như nước, cả làng ai cũng nể.
Bố mẹ tôi xây căn nhà 2 tầng, đổ hết tiền tiết kiệm, còn đi vay một phần.
Anh không góp đồng nào, nhưng ngày khánh thành vẫn nói:
“Con kiếm tiền là để lo cho bố mẹ, cứ từ từ, khi nào cần con trả hết!”
Vậy mà chưa đầy nửa năm sau, một nhóm người lạ kéo đến.
Họ đập cửa, chìa giấy nợ có công chứng đứng tên anh tôi, nói:
“Không trả, tụi tôi kiện, nhà này sẽ bị kê biên.”
Bố mẹ tôi như chế-t đứng.
Anh tôi im lặng. Không chối, không cãi.
Chỉ cúi đầu và xin:
“Bố mẹ cứu con lần này… rồi con sẽ trả dần.”
Ông bà nức nở.
Cuối cùng, bán nhà, trả gần 2,5 tỷ nợ cho anh.
Ngày ký xong hợp đồng sang tên, chưa đầy 1 tiếng sau, một người đàn bà tầm 40, ăn mặc sành điệu, xuất hiện ngay trước cửa nhà tôi.
Bà ta móc ra một tờ giấy nói sang sảng, bố mẹ tôi nghe xong mà ng-ất đi…
…Tờ giấy đó là giấy xác nhận tình trạng hôn nhân và nuôi con chung giữa bà ta và anh tôi.
Bà ta nói như rút dao vào lòng bố mẹ tôi: “Tôi là vợ hợp pháp của anh Khang – đã đăng ký kết hôn bên Singapore năm 2021. Chúng tôi có một con trai năm nay 3 tuổi. Anh Khang từng hứa sẽ mua nhà này đứng tên con tôi để bù đắp. Hôm nay nghe nói nhà vừa bán, tôi đến đòi lại phần của con tôi.”
Bố mẹ tôi chết lặng.
Cả đời ông bà chỉ biết đến chị dâu – người vợ mà anh tôi cưới rình rang ở quê năm 2018, sống chung được 2 năm thì ly thân. Giờ lại có thêm “vợ hợp pháp” ở nước ngoài và một đứa con riêng?
Mẹ tôi khóc ngất, còn bố tôi run rẩy: “Cô nói dối! Nhà này là của vợ chồng tôi, xây bằng tiền tích cóp cả đời. Sao lại nói là của cô, của con cô?”
Người đàn bà không nao núng, chỉ vào giấy hứa hẹn có chữ ký anh tôi – viết tay, có ghi rõ: “Sau khi trả nợ xong, tôi sẽ sang tên căn nhà 2 tầng tại quê nhà cho con trai tôi đứng tên.”
Chữ ký rõ rành rành. Dù không có giá trị pháp lý trong trường hợp căn nhà đã sang tên người khác, nhưng nó cho thấy sự dối trá tàn nhẫn của anh tôi.
Mẹ tôi tỉnh lại, ôm mặt gào lên: “Vì mày mà tao mất nhà, mất niềm tin, giờ còn lòi ra thêm vợ, thêm con… Mày muốn cả nhà này tan nát mới vừa lòng à?”
Anh tôi đứng đó, không nói một lời, mặt tái nhợt, mồ hôi ròng ròng như kẻ sắp ngã quỵ.
Tối hôm đó, bố mẹ dọn về căn nhà nhỏ tạm của tôi – đứa út, nghèo nhưng hiếu thảo.
Còn anh tôi? Anh ra đi không để lại lời nhắn.
Một tuần sau, chúng tôi nhận được tin:
Anh đã bị bắt ở sân bay Tân Sơn Nhất, vì hành vi lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Hoá ra trong suốt 2 năm qua, anh vay mượn khắp nơi để “làm ăn”, nhưng không đầu tư gì cả, chỉ tiêu xài, cờ bạc, và bao nuôi người đàn bà đó.
Toàn bộ lương tháng trăm triệu là từ công ty của một người bạn thân cho đứng tên làm giám đốc “bù nhìn”.
Còn sự nghiệp, danh xưng “doanh nhân trẻ”, ô tô, điện thoại… đều là vỏ bọc.
Anh tôi – niềm tự hào một thời của cả nhà – giờ đang ngồi sau song sắt.
Còn bố mẹ tôi, không còn gì ngoài hai bàn tay trắng, và một nỗi đau không thể gọi tên…