Anh T là người đàn ông ngoài bốn mươi, gắn bó cả đời với vùng biển miền Trung. Hơn hai mươi năm qua, ngày nào anh cũng lội nước, phơi nắng, nuôi chồng nghêu sò cá tôm giữa cái nắng cháy da hay mưa dầm ướt áo. Dân làng gọi anh là “T biển” – người hiền lành, ít nói, nhưng siêng năng và tốt bụng nhất xóm.
Sáng hôm đó, trời đã bắt đầu chuyển mây xám. Dự báo bão sắp vào, anh tranh thủ ra bãi, gia cố chiếc thuyền gỗ cũ kỹ bằng những sợi dây thừng lớn, căng lại lưới chắn và dựng cao những khung tre chắn sóng. Anh làm một mình, không than mệt. Với người làm nghề biển, bão là thử thách không lạ, nhưng chưa bao giờ là dễ.
Khi đang buộc lại phần mui thuyền, anh nghe tiếng kêu cứu vọng từ phía xa. Ngoái nhìn, anh thấy một bóng người nhỏ đang chới với giữa những đợt sóng. Không chần chừ, anh lao thẳng xuống biển, vừa bơi vừa hét gọi người xung quanh, nhưng bãi biển lúc đó vắng. Chỉ có anh, một mình, và cô gái đang dần chìm.
Kéo được cô lên bờ, anh lay gọi liên tục, sơ cứu, rồi vội vã đưa cô đến trạm y tế xã. Đợi khi bác sĩ nói cô đã qua cơn nguy kịch, anh mới lặng lẽ rút lui. Anh không để lại tên, không để lại số. Khi y tá hỏi:
— “Anh là gì của cô bé?”
Anh chỉ cười:
— “Người đi ngang qua thôi.”
Cô gái tỉnh lại sau nửa ngày. Cô tên Linh, 22 tuổi, con gái duy nhất của ông chủ một tập đoàn lớn ở Sài Gòn. Hôm đó cô xuống biển cùng nhóm bạn, không may sảy chân khi đang đi dạo gần mép nước. Không ai kịp thấy, không ai biết đã có một người đàn ông thầm lặng cứu mạng mình.
Nhưng cô không chấp nhận “ân nhân vô danh”. Cô tìm hỏi quanh trạm y tế, lần đến bãi biển, cuối cùng cũng tìm ra anh T – trong bộ đồ ướt lấm lem bùn đất, đang cặm cụi vá lại chiếc lưới rách.
Linh bước tới, cúi đầu thật sâu:
— “Cháu cảm ơn chú. Nếu không có chú, chắc cháu không còn đứng ở đây được nữa.”
Anh T ngượng ngùng xua tay:
— “Không có chi đâu cháu. Ai gặp cảnh đó cũng sẽ cứu.”
Cô gái không nói thêm. Nhưng sau đó, một nhóm người từ Sài Gòn xuống. Họ mang theo máy móc, thiết bị lọc nước, ống dẫn, xây lại cho anh T một khu nuôi thủy sản hiện đại hơn – thay cho những bè gỗ cũ mòn. Một chiếc thuyền mới cứng cũng được tặng, với dòng chữ nhỏ: “Tặng người tử tế”.
Anh T chưa từng mong đền đáp. Nhưng tấm lòng chân thành của anh đã khiến một cô gái trẻ quyết tâm báo ơn – không phải bằng tiền, mà bằng cách giúp anh tiếp tục sống với nghề một cách bền vững hơn.
Người dân làng biển vẫn hay kể lại câu chuyện ấy mỗi khi có người hỏi về chiếc thuyền mới của anh T. Và anh chỉ cười hiền:
— “Tôi chỉ làm điều ai cũng nên làm. Món quà tôi nhận được, là thấy người ta sống tốt hơn… vậy là đủ rồi.”