Trời mưa xối xả, từng giọt nước táp vào mặt khiến người ta phải cúi đầu né tránh. Nhưng giữa con đường ngập nước và gió giật từng cơn ấy, một chàng shipper trẻ vẫn gồng mình đạp xe, chiếc balo giao hàng dày cộm trên lưng. Anh – tên Dũng – khoảng 30 tuổi, dáng người gầy, gương mặt rám nắng, đặc biệt là… anh chỉ còn một chân, chân trái là chân giả, bước đi khập khiễng nhưng đầy quyết tâm.
Dũng từng là sinh viên xuất sắc ngành kỹ thuật. Nhưng khi vừa ra trường, mẹ anh bị tai biến, liệt nửa người. Bố mất từ lâu, họ hàng thì chẳng ai giúp. Anh từ chối cơ hội làm kỹ sư ở Đà Nẵng, quyết định ở lại quê nhà để chăm mẹ. Không thể làm hành chính vì không linh hoạt thời gian, Dũng đành chạy giao hàng tự do để có thu nhập và vẫn chăm sóc mẹ lúc cần.
Cuộc sống khốn khó, nhưng Dũng chưa bao giờ than thở. Ngày nào cũng vậy, anh dậy sớm lo cho mẹ, nấu cháo, thay đồ, rồi tất tả lên xe giao hàng khắp nơi. Hôm đó, trời nổi mưa bão, đơn hàng dày đặc nhưng anh vẫn cắn răng chạy cho kịp giờ.
Đến khúc đường gần bệnh viện, anh bất ngờ thấy một đám đông đang nhốn nháo, phía trước là một bà cụ khoảng hơn 70 tuổi nằm sõng soài bên vệ đường, bên cạnh là chiếc xe đạp điện đổ nghiêng, máu chảy từ trán. Ai cũng đứng nhìn, không ai dám lại gần vì sợ rắc rối.
Dũng không nghĩ nhiều. Anh quăng xe, bỏ luôn túi hàng trị giá mấy trăm ngàn, lao đến bế bà cụ lên. Một tay anh giữ, một tay gọi xe cấp cứu. Mưa vẫn rơi, quần áo ướt sũng, chân giả ngập trong nước khiến anh gần như không đứng vững, nhưng vẫn bám chặt lấy người cụ.
Sau khi đưa cụ vào viện và đảm bảo có người chăm sóc, Dũng mới lặng lẽ quay về, lo lắng về đống hàng đã trễ, chắc chắn sẽ bị phạt, có khi còn bị cắt hợp đồng. Nhưng anh không hối hận. Anh nói với bác sĩ một câu khiến ai nghe cũng xúc động:
– “Bà ấy có thể không phải mẹ con, nhưng mẹ con cũng từng ngã mà không ai giúp…”
Hai ngày sau, có một người đàn ông lịch sự đến tận nhà tìm Dũng. Hóa ra, ông là con trai của cụ bà, vừa từ nước ngoài về. Ông rơi nước mắt kể:
– “Bác sĩ nói nếu không được cấp cứu kịp thời, mẹ tôi có thể đã bị xuất huyết não. Tôi hỏi camera thì biết chính cậu là người đã cứu mẹ.”
Dũng chỉ cười:
– “Cháu chỉ làm điều ai cũng nên làm.”
Ông ấy gật đầu, rồi nhìn quanh ngôi nhà nhỏ ẩm thấp, chật chội, nơi người mẹ già nằm co ro trên giường cũ kỹ, thở khò khè.
Hôm sau, ông quay lại – lần này với một hồ sơ việc làm:
– “Tôi có một công ty công nghệ đang thiếu kỹ sư phần mềm. Lương không quá cao nhưng có thể làm việc từ xa, linh hoạt thời gian, đặc biệt phù hợp với người như cậu. Tôi không giúp vì cậu tội nghiệp, mà vì cậu xứng đáng.”
Dũng xúc động đến nghẹn lời. Bao năm nay, anh từng gửi hồ sơ khắp nơi nhưng đều bị từ chối vì lý do “không linh hoạt” hay “không thể đi công tác xa”. Giờ đây, một cơ hội thực sự mở ra, không phải nhờ mối quan hệ, mà nhờ một hành động tử tế giữa mưa gió.
Vài tháng sau, người ta thấy Dũng vẫn đạp xe đi chợ, vẫn chăm mẹ như xưa. Nhưng giờ, anh có thêm chiếc laptop, có công việc ổn định, thu nhập khá hơn. Mẹ anh đã được điều trị phục hồi chức năng tốt hơn nhờ có tiền lo thuốc men.
Chiếc xe giao hàng ngày nào giờ được dựng ngay ngắn ở góc nhà, như một kỷ niệm – về một thời nhọc nhằn, và về chuyến giao hàng định mệnh đã đổi đời anh mãi mãi.