Anh H là ngư dân, quanh năm gắn bó với biển. Cái nắng chá/y da hay mưa giông bã/o bùn/g chưa bao giờ khiến anh nản lòng. Vợ anh – chị Thảo – ở nhà buôn bán nhỏ, còn hai đứa con đang tuổi học hành. Cả đời anh chỉ mong một điều: xây được cho vợ con một ngôi nhà vững chãi, có gian cửa gian nhà đàng hoàng để mưa không dột, gió không lùa.
Năm nay, anh quyết tâm bám biển dài ngày hơn, đi xa hơn, bất chấp mùa mưa sớm. Ai cũng bảo anh liều, nhưng anh chỉ cười:
— “Không cố thì biết khi nào mới đổi được cái mái tôn rách kia?”
Anh theo ghe lớn ra khơi, một mình một thuyền. Biển hôm đó đang yên thì đột ngột nổi sóng. Tin bã//oo chưa kịp về đến đất liền thì anh đã thấy trời chuyển đen, sóng dựng đứng như tường thành. Chỉ một cơn lật, thuyền anh vỡ nát. Anh bị cuốn ra xa, không kịp kêu cứu, không còn gì để bám ngoài một thanh gỗ mục trôi dạt theo dòng nước.
Năm ngày. Anh trôi giữa biển mênh mông. Không thức ăn, không nước ngọt. Đêm lạnh thấu xươn//g , ngày nắng như thiêu. Anh kể lại, đôi mắt vẫn chưa hết á//m ảnh:
— “Có lúc tôi nghĩ thôi, chắc mình không sống nổi. Nhưng rồi lại nghĩ đến vợ, đến con. Tôi chưa kịp xây cho tụi nhỏ cái nhà… tôi không thể chết được.”
Anh nhìn thấy cá bơi qua. Dùng chút sức cuối cùng, anh chộp lấy, cắn sống từng khúc để giữ mình tỉnh táo. Nước biển mặn chát rát cổ, nhưng anh vẫn không dám buông tay. Mỗi lần mở mắt, điều anh thì thầm trong đầu chỉ là: “Cố thêm chút nữa… chỉ cần thêm một ngày nữa thôi…”…và rồi