Anh H là ngư dân, quanh năm gắn bó với biển. Cái nắng chá/y da hay mưa giông bã/o bùn/g chưa bao giờ khiến anh nản lòng

Anh H là ngư dân, quanh năm gắn bó với biển. Cái nắng chá/y da hay mưa giông bã/o bùn/g chưa bao giờ khiến anh nản lòng. Vợ anh – chị Thảo – ở nhà buôn bán nhỏ, còn hai đứa con đang tuổi học hành. Cả đời anh chỉ mong một điều: xây được cho vợ con một ngôi nhà vững chãi, có gian cửa gian nhà đàng hoàng để mưa không dột, gió không lùa.

Năm nay, anh quyết tâm bám biển dài ngày hơn, đi xa hơn, bất chấp mùa mưa sớm. Ai cũng bảo anh liều, nhưng anh chỉ cười:

— “Không cố thì biết khi nào mới đổi được cái mái tôn rách kia?”

Anh theo ghe lớn ra khơi, một mình một thuyền. Biển hôm đó đang yên thì đột ngột nổi sóng. Tin bã//oo chưa kịp về đến đất liền thì anh đã thấy trời chuyển đen, sóng dựng đứng như tường thành. Chỉ một cơn lật, thuyền anh vỡ nát. Anh bị cuốn ra xa, không kịp kêu cứu, không còn gì để bám ngoài một thanh gỗ mục trôi dạt theo dòng nước.

Năm ngày. Anh trôi giữa biển mênh mông. Không thức ăn, không nước ngọt. Đêm lạnh thấu xươn//g , ngày nắng như thiêu. Anh kể lại, đôi mắt vẫn chưa hết á//m ảnh:

— “Có lúc tôi nghĩ thôi, chắc mình không sống nổi. Nhưng rồi lại nghĩ đến vợ, đến con. Tôi chưa kịp xây cho tụi nhỏ cái nhà… tôi không thể chết được.”

Anh nhìn thấy cá bơi qua. Dùng chút sức cuối cùng, anh chộp lấy, cắn sống từng khúc để giữ mình tỉnh táo. Nước biển mặn chát rát cổ, nhưng anh vẫn không dám buông tay. Mỗi lần mở mắt, điều anh thì thầm trong đầu chỉ là: “Cố thêm chút nữa… chỉ cần thêm một ngày nữa thôi…”…và rồi

và rồi đến ngày thứ sáu, một con tàu chở hàng đi ngang qua khu vực cách bờ gần 70 hải lý phát hiện một vật thể nhỏ lập lờ giữa sóng. Thuyền trưởng ban đầu tưởng là mảnh xác ghe vỡ, nhưng khi đến gần, họ sững người: một người đàn ông trơ xương, cháy nắng, hai tay vẫn siết chặt lấy thanh gỗ mục, mắt nhắm nghiền, miệng mấp máy không thành tiếng.

Người ta vội vã kéo anh lên tàu, đắp khăn ấm, truyền nước, đưa về bờ. Mất ba ngày nữa anh mới tỉnh lại hoàn toàn. Y tá kể, khi anh mấp máy môi lần đầu sau hôn mê, câu đầu tiên không phải là hỏi mình đang ở đâu, mà là:

— “Cái ghe… còn không? Còn sống không?”

Rồi khi biết mình là người duy nhất còn lại trong chuyến đi ấy, anh gục xuống, đôi vai gầy run lên từng chập như một đứa trẻ. Nhưng chỉ một lúc sau, anh lại cố gượng dậy, xin bác sĩ cho gọi điện về nhà.

Đầu dây bên kia, giọng chị Thảo nghẹn ngào không thành tiếng khi nghe chồng nói:

— “Anh chưa chết đâu… Anh còn phải về lợp mái tôn mới cho mẹ con mình.”


Ba tháng sau, khi sức khỏe đã hồi phục gần như hoàn toàn, anh H lại xin đi biển. Lần này, không ai khuyên anh dừng nữa – không phải vì họ đồng tình, mà vì họ biết: anh không phải người sống sót trở về để ngồi trong bóng râm. Anh sống là để tiếp tục ước mơ dở dang.

Nhưng khác với trước kia, giờ anh không còn đi một mình. Anh cùng ba người bạn thân lập tổ đánh bắt riêng, chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, học lại cách định vị, cập nhật thông tin thời tiết, trang bị cả máy liên lạc khẩn cấp – thứ mà anh từng cho là “xa xỉ”.

Cuối năm ấy, căn nhà cấp 4 của gia đình anh được sửa sang lại. Tường vững, mái tôn mới sáng loáng, có thêm gian bếp nho nhỏ nơi chị Thảo bán hàng khô cho bà con trong xóm. Hai đứa con anh – đứa lớp 4, đứa lớp 7 – mỗi đứa có một góc bàn học riêng, không còn dầm mưa ngủ cạnh máng nước như trước.

Buổi chiều cuối năm, anh ngồi trên bậc thềm, tay vẫn chai sần vì dây buộc, ánh mắt nhìn đứa con gái đang đọc bài học “Biển đảo quê hương” mà mỉm cười. Không ai biết anh đang nghĩ gì, chỉ nghe anh khe khẽ nói, như tự nhắn với mình:

— “Mình sống sót, không phải vì may mắn… mà vì còn một lời hứa với gia đình. Giờ thì thực hiện được rồi.”

Trên mái tôn mới lấp lánh ánh chiều, tiếng gió thổi qua không còn rít lên lạnh lẽo nữa. Nó giống như một khúc ca nhẹ nhàng, báo hiệu cho một mùa xuân đang đến – mùa xuân của một người cha không chết giữa biển, bởi tình yêu dành cho gia đình mạnh hơn tất cả.

Related Posts

Chị L sống cùng hai đứa con ở một căn nhà nhỏ ven chân núi, nơi đất đai nghèo nà//n nhưng tình người vẫn còn ấm

Chị L sống cùng hai đứa con ở một căn nhà nhỏ ven chân núi, nơi đất đai nghèo nàn nhưng tình người vẫn còn ấm. Chị…

Mưa dầ//m dề suốt ba ngày ba đêm. Cả thôn Vạn ngập chìm trong nước “bố ơi bố mất rồi con biết làm sao”

Bố ơi, sao lại khổ thế này…” Mưa dầm dề suốt ba ngày ba đêm. Cả thôn Vạn ngập chìm trong nước. Lũ lên nhanh như quét…

“Rồi bọn nó cũng chống lầy hết ở đó mà nuôi nổi ông…”

Vợ mất khi cô con út mới chỉ tròn 6 tháng tuổi. Hôm ấy, trời đổ mưa lớn, căn phòng bệnh viện lạnh buốt hơn bình thường….

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả nhà náo loạn còn hàng xóm xôn xao bàn tán…

Có 6 cô con gái xinh đẹp, tài giỏi nhưng bố tôi vẫn đau đáu chuyện “không có thằng chống gậy”. Ông làm 1 việc khiến cả…

“Táo” quân đời thực, một vợ sống cùng 2 chồng: Tuyên bố chuyện “chă:n g//ối” gây chấn động “2 ch/ày g/iã 1 cối” vẫn hạnh phúc vô cùng

Chuyện một vợ – 2 chồng hay một vợ – 3 chồng không còn xa lạ đối với người dân ở các tỉnh miền Tây. Vì nơi đây khá…

Phim nhhh:ợ:n người già //ngày càng được ưa chuộng tại Nh/ật lý do khiến bao người bật ngửa ngỡ ngàng!

Trong trang phục khỏe khoắn, thiếu nữ tự tin thả dáng trước ống kính. Làn da nâu gợi cảm, thân hình chuẩn cùng gương mặt hút hồn…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *