Tưởng được tâ-n h-ôn với chồng, ai ngờ đêm đầu tiên tôi phải nhường giường cho mẹ chồng vì bà “say rượu” — đến sáng dậy, thấy ga trải giường dính 1 thứ khiến tôi cứng đ-ờ người…
Đêm t-ân hô;/n, tôi mệt rã rời sau một ngày dài tiếp khách, rút lui lên phòng chỉ mong được ô-m chồng ngủ một giấc thật sâu. Nhưng khi vừa tẩy trang xong thì cánh cửa phòng bật mở:
“Mẹ say quá, cho mẹ nằm chút nhé, dưới nhà ồn lắm.”
Mẹ chồng tôi – người đàn bà ưa kiểm soát, khét tiếng khắt khe – lảo đảo ôm gối bước vào, miệng nồng nặc mùi rượu, áo trễ cổ, mặt đỏ ga;/y.
Tôi định dìu bà ra phòng khách, nhưng chồng tôi ngăn lại:
“Thôi, để mẹ nằm đây đi, có một đêm thôi mà em.”
Một đêm. Đúng đêm tân hô;/n. Tôi cay đắng xách gối xuống sofa, không dám phản ứng vì sợ mang tiếng “vợ mới vô đã hỗn”.
Lúc tôi tỉnh dậy, đồng hồ đã gần 6h. Tôi lên phòng, định gọi chồng dậy cùng xuống chào họ hàng bên ngoại. Cửa phòng khép hờ.
Tôi nhẹ tay đẩy ra… và đứng ch-ết trân.
Tôi chết lặng.
Tấm ga trắng tinh tối qua tôi vừa trải, giờ loang lổ một vệt đỏ sẫm như máu, lấm tấm kéo dài xuống mép giường. Mẹ chồng tôi vẫn nằm nghiêng, tấm chăn kéo quá ngực, khuôn mặt tái đi, tóc rối bù. Bên cạnh, chồng tôi ngồi tựa vào đầu giường, trần trụi nửa thân trên, mắt mở thẫn thờ như vừa trải qua cơn ác mộng… hoặc một điều gì đó mà tôi không dám nghĩ đến.
Tim tôi đập dồn dập, đầu óc quay cuồng. Tôi cố thuyết phục mình rằng có thể bà bị ngã, chảy máu mũi, hay bị thương đâu đó. Nhưng rồi, ánh mắt chồng tôi liếc sang tôi – đầy hoảng hốt, xen chút gì như tội lỗi – khiến toàn thân tôi lạnh buốt.
Tôi lùi lại một bước, nhưng gót chân vướng vào cánh cửa, phát ra tiếng “cạch” khẽ. Mẹ chồng khẽ trở mình, ánh sáng buổi sớm chiếu qua khe rèm… để lộ những vết bầm xanh tím mờ mờ trên bả vai bà.
Tôi không biết mình đang run vì sợ, vì tức giận, hay vì một linh cảm kinh hoàng vừa bùng lên trong đầu… rằng đêm qua, đã có chuyện không thể tha thứ xảy ra ngay trong chính phòng cưới của tôi.