“Cha nó mất rồi, ai muốn rước về nuôi thì nuôi… chứ chúng tôi cũng khó khăn lắm, không ai nuôi nổi đâu.”

“Cha nó mất rồi, ai muốn rước về nuôi thì nuôi… chứ chúng tôi cũng khó khăn lắm, không ai nuôi nổi đâu.”

Câu nói ấy vang lên trong một buổi chiều lạnh đến rợn người, ngay giữa sân đình làng, nơi tổ chức đám tang của Ba H – người đàn ông tử nạn trong một vụ tai nạn giao thông khi đang đi làm thuê về.

Cậu bé H mới 9 tuổi. Khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt, tay bám chặt vào mép áo quan, gào khóc gọi:
— “Ba ơi… Ba ơi con ở với ai bây giờ… Ba về với con đi mà!”

Nhưng không ai trả lời.

Họ hàng bên nội nhìn nhau, ai cũng chặc lưỡi. Bên ngoại thì đứng co cụm, chỉ trỏ rồi im lặng. Một người phụ nữ cất giọng:
— “Mẹ nó đi miền Nam mấy năm rồi không thấy về. Giờ cũng chẳng ai biết ở đâu mà gọi.”

— “Giờ con nít không có người nuôi, rước về chỉ thêm gánh nặng.”

— “Thôi, để nhà chùa nuôi đi, hoặc gửi trại mồ côi…”

Người lớn bàn bạc như thể H không đứng đó. H nghe hết. H hiểu hết. Tim cậu thắt lại. Cậu thấy mình… thừa thãi.

Nhưng may mắn, trong đám tang ấy, có một người vẫn đứng lặng từ đầu đến cuối – cô Lan, giáo viên lớp 4, chủ nhiệm của H.

Cô không nói gì cho đến khi đêm xuống, mọi người lục tục ra về, để lại cậu bé nằm co ro bên cạnh bát nhang lạnh lẽo.

Cô bước đến, nhẹ nhàng trải tấm áo khoác lên người H, ôm cậu vào lòng: “H, con về với cô nhé. Từ nay… cô là mẹ của con.”

Cuộc sống của cô Lan không khá giả. Chồng cô làm thợ điện, lương ba cọc ba đồng. Họ đã có một bé gái nhỏ. Nhưng sau đêm ấy, gia đình nhỏ của cô có thêm một thành viên – một cậu bé 9 tuổi mắt lúc nào cũng đỏ hoe, và trong lòng mang nỗi đau quá lớn cho một đứa trẻ.

Những năm sau đó, H lớn lên trong mái nhà đơn sơ nhưng đầy yêu thương. Cô Lan cắt tóc cho H, may lại áo cũ của con gái cho H mặc tạm, mỗi bữa cơm gắp thêm cho cậu miếng thịt, chiếc trứng.

Cậu chăm học như nuốt từng con chữ, như muốn đền đáp tình thương không máu mủ ruột rà. Và rồi, sau 12 năm ròng rã, ngày H nhận được giấy báo đỗ ngành Y, cả xóm nhỏ rộn ràng. Ai cũng mừng. Nhưng chỉ cô Lan là đứng lặng, nước mắt rơi mà không nói gì.

Mười năm sau…

Một ngày, tại bệnh viện tỉnh, một người đàn ông lấm lem, bị tai nạn lao động, được đưa vào cấp cứu. Khi tỉnh dậy, ông hỏi bác sĩ trực ban:

— “Cậu bác sĩ trẻ nãy cứu tôi là ai vậy? Nó bảo tên gì?”

Một y tá đáp:
— “Dạ, bác sĩ H. Nghe đâu ngày xưa mồ côi cha, không ai nhận nuôi, may có cô giáo đưa về đó ạ.”

Người đàn ông lặng đi.

Trên bảng tên trước phòng, người ta thấy hàng chữ rõ ràng:

“BS. NGUYỄN VĂN H – Khoa Ngoại Tổng quát”

Bên dưới là dòng nhỏ hơn:

“Con trai cô giáo Lan.”

Related Posts

Đồng Nhân, xã An Khánh: Nơi buồn nhất lúc này, xó-t x-a quá bố mẹ ở lại sao sống nổi đây trời ơi cả 2 anh em …

Khu vực hai bé trai tử vong thương tâm. Ảnh: Tiến Dũng Chiều 31.7, lãnh đạo UBND xã An Khánh (Hà Nội) xác nhận trên địa bàn…

Ông Hoàng Nam Tiến, phó chủ tịch Hội đồng Trường đại học FPT, đột ngột qua đời

Tin từ Tập đoàn FPT xác nhận, Phó chủ tịch Hội đồng trường – Trường đại học FPT Hoàng Nam Tiến vừa đột ngột qua đời lúc…

Vợ chồng tôi có 20 tỷ tiết kiệm nhưng không cho đứa con nào hết, đời ai người nấy lo: Nói ra ai cũng chê ỏng eo bảo keo kiệt nhưng chẳng ngờ được đúng 1 năm sau…

Vợ chồng tôi có 20 tỷ tiết kiệm nhưng không cho đứa con nào hết, đời ai người nấy lo: Nói ra ai cũng chê ỏng eo…

NSND Việt Nam U70 vẫn đi ship đồ ăn kiếm thêm thu nhập n-uôi bạn gái kém 36 tuổi, giờ được cầu hôn hạnh phúc nhất làng giải trí Việt

Nghệ sĩ Nhân dân Việt Anh được bạn gái cầu hôn Khoảnh khắc hạnh phúc của Nghệ sĩ Nhân dân Việt Anh nhanh chóng lan truyền trên…

Nữ diễn viên được phong NSƯT ở tuổi 36: “Cầm cúp mà không đóng phim nữa thì rất xấu hổ, có lỗi”

Mới đây, tại chương trình chuyện đời chuyện nghề, diễn viên Kim Tuyến đã tâm sự về danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú cô mới nhận được…

2 người yêu cũ của NSND Xuân Bắc sau 25 năm chung 1 số phận xót xa: Một người khiến vợ Cục trưởng nổi đóa gk:::en tu::ông

NSND Xuân Bắc – cái tên quen thuộc trong lòng khán giả Việt Nam – không chỉ là một nghệ sĩ tài năng, mà còn là người đàn…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *