“Các chú ở lại cố gắng vượt qua anh mệt quá rồi”
Chiều muộn trên vịnh Hạ Long, ánh hoàng hôn đỏ rực như máu, nhuộm cả mặt nước lấp loáng. Đoàn người từ xí nghiệp xe buýt của anh Thơm, gồm cả tài xế lẫn gia đình, nô nức bước lên tàu Hòn Xanh. Tiếng cười nói rộn ràng, trẻ con chạy nhảy, người lớn chụp ảnh, ai cũng háo hức với chuyến đi ba ngày đầy hứa hẹn.
Tàu Hòn Xanh lướt êm trên sóng, hướng ra vịnh. Những khối đá vôi kỳ vĩ trồi lên giữa biển, như những người khổng lồ lặng lẽ canh giữ. Mọi người trầm trồ, chỉ trỏ, chụp ảnh, không ai để ý bầu trời đang dần tối sầm. Chỉ trong chớp mắt, một cơn giông bất ngờ ập đến. Gió rít như quỷ dữ, sóng vỗ điên cuồng, chiếc tàu nhỏ bé chao đảo dữ dội. Tiếng hét vang lên, xen lẫn tiếng trẻ con khóc ré. Anh Thơm, đang đứng trên boong cùng ba người khác – chú Ba, một tài xế già chưa kịp phản ứng thì tàu lật úp.
Nước biển lạnh buốt nuốt chửng mọi thứ. Anh Thơm bị sóng đánh, nhưng may mắn nổi lên ngay, tay bám chặt một chiếc ghế gỗ trôi nổi. Thấy chú Ba cùng vài người nữa cũng đang chới với, anh Thơm hét, giọng lạc đi trong tiếng gió gào: “Cố lên! Bám chặt vào!” Xa xa, con tàu Hòn Xanh đã chìm khuất, chỉ còn vài mảnh vụn trôi lềnh bềnh.
Họ lênh đênh trên biển, sóng lớn không ngừng xô đẩy. Một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua. Sức lực dần cạn kiệt. Chú Ba, người đàn ông gần 60 bắt đầu đuối sức. Đôi mắt ông mờ đi, hơi thở nặng nhọc. “Tôi mệt lắm rồi…” chú thều thào, tay dần lỏng ra. “Chắc số tôi đến đây thôi… tôi buông đây…”
Anh Thơm hoảng hốt, vươn người nắm lấy tay chú Ba. “Ông ơi ông! Đã thoát được rồi, gắng lên một tí! Sống rồi!” Giọng anh run run, vừa khích lệ, vừa như van xin. Chú Ba nhìn anh, ánh mắt đục mờ nhưng vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt. “Thơm… mà;;y tốt lắm… nhưng ta;;o… không nổi nữa…” Tay ông tuột khỏi ghế gỗ, thân hình chìm dần xuống làn nước đen ngòm…