…Tôi đứng chết lặng giữa sảnh tiệc đông đúc, tay cầm ly nước mà run rẩy, như thể có ai đó vừa tạt thẳng một gáo nước lạnh vào mặt. Mọi tiếng cười nói, nhạc cưới, âm thanh chúc phúc dường như biến mất trong giây lát. Mắt tôi dán chặt vào bụng cô ấy – cái bụng tròn trịa, rõ ràng là của một người sắp làm mẹ.
Tôi không hiểu. Rõ ràng những năm tháng chung sống, cô ấy đã đi khắp nơi chạy chữa, cả thuốc nam, thuốc bắc, cả thụ tinh nhân tạo… đều không có kết quả. Bác sĩ từng bảo khả năng làm mẹ của cô gần như bằng không. Vậy sao bây giờ…?
Tôi lảo đảo tìm chỗ ngồi, nhưng đầu óc cứ quay cuồng. Khi ánh mắt tôi bắt gặp nụ cười rạng rỡ của cô ấy – người phụ nữ mà tôi từng yêu sâu đậm – đang khoác tay chú rể, tôi thấy lòng mình nhoi nhói. Anh ta không chỉ trẻ hơn tôi vài tuổi, còn có vẻ dịu dàng, ánh mắt luôn dõi theo cô ấy đầy yêu thương.
Đến lúc cô ấy phát biểu cảm ơn mọi người, giọng cô ấy không còn run như trước mà vững vàng, chín chắn:
– Cảm ơn mọi người đã đến chia sẻ niềm vui với chúng tôi. Cuộc đời đã cho tôi cơ hội thứ hai, và lần này, tôi không chỉ có một người chồng yêu thương mà còn được làm mẹ – điều tưởng chừng như tôi không bao giờ có được…
Tôi nghe đến đó thì tim thắt lại. Thì ra… cô ấy không vô sinh. Người vô sinh có khi lại là tôi.
Một ý nghĩ bàng hoàng thoáng qua: Tôi chính là người khiến cô ấy chịu mang tiếng suốt 4 năm ròng. Tôi từng trách móc số phận, trách cô ấy không thể cho tôi một đứa con, nhưng chưa một lần đi kiểm tra bản thân. Tôi để mặc cô ấy gánh mọi áp lực từ mẹ tôi, từ họ hàng, từ chính tôi.
Tôi đứng dậy, bước ra khỏi sảnh cưới, lòng rối bời. Ngoài kia nắng đang lên, trời trong xanh đến chói mắt, nhưng tôi thấy mình như kẻ vừa đánh mất cả cuộc đời.
Sau đám cưới hôm đó, tôi lặng lẽ đi khám. Kết quả là tôi bị tinh trùng yếu và tỉ lệ có con tự nhiên gần như bằng không. Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Chỉ biết rằng, muộn màng rồi… Người từng chờ tôi nhiều năm trời, giờ đã không còn là của tôi nữa.