Tôi không bao giờ quên cái ngày đó – mười năm trước, mẹ dắt tôi đến trước cổng một căn biệt thự lớn ở quận 2. Tôi khi ấy mới 10 tuổi, tay vẫn còn ôm chặt con gấu bông đã sờn.
Mẹ cúi xuống, ôm tôi rất lâu. Rồi bà đặt một tờ giấy vào túi áo tôi, dặn:
– Ở đây có người sẽ lo cho con một cuộc sống tốt hơn… Tha lỗi cho mẹ…
Rồi bà quay lưng, đi vội, không ngoái lại. Tôi gào lên, chạy theo… nhưng cánh cổng sắt nặng nề đã đóng sầm lại trước mắt.
**
Gia đình trong căn biệt thự ấy là người thân xa của mẹ. Họ đồng ý nhận tôi nuôi, nhưng không phải bằng tình thương, mà bằng cái nhìn thương hại và xa cách.
Tôi lớn lên trong một căn nhà đầy đủ vật chất nhưng lạnh lẽo. Mỗi bữa ăn, mỗi lần sinh nhật, tôi đều thấy mình như người lạc loài. Những đứa cháu ruột trong nhà được cưng chiều, còn tôi thì chỉ được nhắc đến khi cần khoe “nhà có người nhận nuôi làm từ thiện”.
Tôi đã thề với chính mình, rằng một ngày nào đó, tôi sẽ quay lại bằng chính đôi chân mình, và nếu gặp lại mẹ – tôi muốn bà biết tôi không cần ai thương hại nữa.
**
Mười năm sau.
Tôi bước xuống từ chiếc xe hơi đen bóng hiệu Lexus, mang bộ vest chỉnh tề. Phía sau là trợ lý, người lái xe, và tài xế riêng. Tôi là CEO một công ty phần mềm nổi tiếng, mới về nước sau chuyến ký kết tại Singapore.
Tôi dừng xe trước khu xóm trọ nghèo ở quận 8, nơi mà theo thông tin điều tra, mẹ tôi đang sống.
Bà không còn trẻ nữa. Mắt đã mờ, tay run, làm tạp vụ trong một quán cơm nhỏ. Khi tôi bước vào, bà lặng người nhìn tôi.
– Con… là…
– Phải. Là con của mẹ đây. Người mà mẹ bỏ trước cổng nhà người khác.
– Mẹ… xin lỗi… mẹ không còn cách nào. Hồi đó mẹ nợ nần, không muốn con đói khổ như mẹ…
Bà quỳ xuống, khóc. Tôi không kìm được, cúi xuống đỡ bà dậy:
– Đứng lên đi mẹ. Con không quay về để trách… mà để đón mẹ về sống cùng con. Từ giờ, mẹ không cần phải làm gì nữa… chỉ cần sống cho thanh thản.
Cả xóm trọ xôn xao. Ai cũng tưởng tôi là người xa lạ, không ngờ là đứa con bà từng giấu biệt suốt 10 năm.
**
Hôm tôi đưa mẹ về, chiếc xe hơi đen dừng trước chính căn biệt thự năm xưa.
Tôi bước xuống, lịch sự chào họ hàng. Ai nấy há hốc miệng khi thấy tôi nay thành đạt, giàu có, và người phụ nữ rách rưới năm nào nay ngồi ghế sau xe, được tôi dìu ra như một bà hoàng.
Họ không ngờ – đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, không máu mủ gì với họ, từng bị đối xử như người dưng trong căn nhà kia, lại là người đầu tiên ngẩng cao đầu trở lại.
Tôi không hận. Vì nếu không có những ngày bị bỏ lại, không có những đêm khóc trong lạnh lẽo, thì tôi đã không có ngày hôm nay.
Mẹ tôi nắm tay tôi thật chặt:
– Con không giận mẹ thật sao?
Tôi nhìn vào mắt bà, khẽ gật đầu:
– Con chọn tha thứ… để chúng ta còn có thể sống tiếp.