Ngày anh ký đơn ly hôn, cô đứng lặng trước hiên nhà, tay nắm chặt mép áo đã sờn. Ánh mắt anh lạnh như băng khi buông lời:
“Tôi cần một người phụ nữ có thể sinh con. Cô chỉ là gánh nặng.”
Cô không khóc. Chỉ nhẹ nhàng gật đầu, rời khỏi căn nhà từng là tổ ấm. Không ai biết cô đi đâu, không một ai quan tâm. Cô biến mất khỏi thành phố, khỏi mọi lời đàm tiếu.
6 năm sau…
Một buổi chiều nắng gắt, bầu trời khu biệt thự cao cấp náo động bởi tiếng trực thăng hạ cánh ngay giữa sân cỏ căn biệt thự lớn nhất quận.
Người đàn ông ngày nào – giờ là giám đốc một tập đoàn, có tất cả, trừ sự bình yên – bước ra ngoài, chau mày nhìn lên bầu trời đầy gió bụi.
Cửa trực thăng mở ra.
Cô bước xuống, váy trắng gợn sóng trong gió, tóc dài, ánh mắt bình thản. Bên cạnh cô là hai đứa trẻ song sinh, một trai một gái, khoảng 5 tuổi, lanh lợi và thông minh, mỗi đứa nắm lấy một tay mẹ.
Cả khu phố xôn xao.
Anh chết lặng.
“Là… em?”
Cô chỉ mỉm cười:
“Ừ. Em từng không thể sinh con. Nhưng không phải vì cơ thể em có vấn đề.”
“Mà vì anh không bao giờ đưa em đi khám thật sự. Không ai quan tâm điều đó. Em bị buộc tội vô sinh… trong khi bác sĩ sau này nói em hoàn toàn khỏe mạnh. Vấn đề là… ở anh.”
Anh tái mặt. Không nói được lời nào.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại cổ áo cho con gái, rồi quay sang:
“Đây là Hưng và Thảo. Con em – từ người đàn ông dám yêu em đủ để cùng em vượt qua mọi xét nét, không bỏ rơi em vì điều anh chưa bao giờ dám đối mặt.”
“Hôm nay em đến không phải để trả thù. Chỉ là cho anh biết: điều anh từng vứt bỏ, giờ là tất cả đối với em. Và em… hạnh phúc.”
Cô lên trực thăng. Cánh quạt rít lên giữa khoảng trời bao la. Hai đứa trẻ vẫy tay chào. Anh đứng lặng, chiếc áo sơ mi dính mồ hôi, mà cả người như rơi vào giông bão.