Tuần trước, làng tôi có đám cưới con trai ông Phước – nhà giàu nhất vùng. Cỗ bàn bày biện long trọng, món ngon ê hề: gà hấp muối, tôm sú, bò né, bánh phu thê… Ai cũng háo hức, vừa ăn vừa ngó nghiêng xem có “phần mang về”.
Tôi ngồi mâm số 8 – nơi “quy tụ” toàn những bà cô, ông chú… giàu kinh nghiệm chiến phần. Mới vừa gắp xong miếng gà đầu tiên, chị Hòa đã nói nhỏ:
– Mỗi người chuẩn bị túi sẵn nha, tầm giữa buổi ta gom phần ngon trước, không là mâm kia nó hết phần đấy!
Anh Quý thì thủ sẵn túi nilon trong túi áo, còn bác Tý lén để hộp nhựa dưới gầm bàn.
Tôi ngán ngẩm, nhưng không nói gì. Thay vào đó, tôi nghĩ ra một cách “chơi khăm” nhỏ để ngăn cơn “đại chiến phần ăn” này. Trước khi đứng dậy giả vờ có việc về sớm, tôi lặng lẽ để một túi nhỏ màu trắng xuống dưới mâm, rồi nói:
– Mọi người ăn vui nha, tôi về trước, lát quay lại.
30 phút sau, tôi nhận được 5 cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn từ người bạn làm trong hội đồng tiếp tân khiến tôi suýt đánh rơi điện thoại:
“Mâm 8 đang náo loạn, gọi cả cấp cứu! Có người nôn mửa, có người ngất xỉu. Tụi tao tưởng trúng thực… ai ngờ…”
Lát sau tôi mới biết: sau khi tôi rời đi, cả mâm bắt đầu chia phần hối hả. Nhưng lúc chị Hòa mở chiếc túi trắng mà tôi để lại (tưởng là đồ ăn để quên), thì bên trong là… một bộ nội tạng lợn sống đã bốc mùi, tôi lấy từ… con mèo ốm mà nhà tôi mới làm thịt sáng đó (để chôn vì chết bệnh, tôi giữ lại để bỏ thùng rác riêng cho đúng quy định, nhưng tiện tay… dùng kế “ngăn cướp phần”).
Cả mâm hoảng loạn. Có người đang nhai dở miếng nem thì nôn luôn ra mâm. Người thì nghĩ mình vừa ăn phải thịt mèo, gan thối, sốc quá mà tụt huyết áp. Có người gọi cấp cứu vì tưởng bị đầu độc.
Đám cưới đang vui biến thành hỗn loạn. Bác chủ hôn vừa phát biểu vừa giật micro kêu dừng nhạc vì “mâm 8 có người bất tỉnh”.
Tôi quay lại sau 1 tiếng, giả vờ ngơ ngác hỏi:
– Gì thế? Ai bị sao vậy?
Không ai trả lời. Nhưng từ hôm đó, không ai ở làng tôi còn dám giành phần cỗ nữa, và mâm 8 được gọi bằng cái tên… “mâm tử thần”.