Một cú sốc, một bí mật và một quan tài đang chờ đợi sự thật được phơi bày. Đó là một buổi chiều cuối tháng Mười, khi sương mù dày đặc bất ngờ trùm kín cả làng Núi Đá, tỉnh Hà Giang, chìm trong bóng tối u ám. Mùi hương trầm nồng nặc hòa quyện trong không khí ẩm ướt sau cơn mưa chiều, báo hiệu một sự chia lìa vĩnh viễn từ căn nhà gỗ cũ kỹ nép mình dưới tán cây bàng cổ thụ. Tiếng kèn đám ma rền rĩ, ai oán vang vọng, xé toang không gian tĩnh lặng. Ông Lê Văn Hùng, một người nông dân hiền lành, chất phác, nay đã vĩnh viễn ra đi.

Ai cũng nghĩ ông Hùng ra đi thanh thản sau cơn bạo bệnh. Bà Phạm Thị Lan, vợ ông, dáng người gầy guộc, đôi mắt sưng húp, gục bên linh cữu. Kế bên là Lê Quốc Bảo, con trai cả, cố kìm nén tiếng nấc, gồng mình lo toan hậu sự. Vẻ mặt anh cứng lại, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên sự mệt mỏi và đau khổ tột cùng.
Đám tang đang tiến gần đến hồi kết, người dân làng Núi Đá lặng lẽ thành kính theo phong tục trăm năm. Thế rồi, một âm thanh gh/ê rợ/n x/é toang không khí tan-g thương. Không phải tiếng kèn, không phải tiếng khóc, mà là tiếng…