Mười năm sau ngày rời quê, Hoàng trở về.
Anh từng là cậu thanh niên nghèo, lớn lên trong căn nhà lá dột, bố mất sớm vì tai nạn lao động. Nhưng số phận đưa đẩy, Hoàng đi xuất khẩu lao động, rồi bén duyên với công nghệ. Nay, anh là tỷ phú đô la, CEO một tập đoàn đa quốc gia, sống trong penthouse giữa trung tâm Singapore.
Hôm đó, Hoàng về quê dự giỗ cha – lần đầu tiên sau cả thập kỷ. Anh đi xe sang, đội ngũ trợ lý tháp tùng, báo chí địa phương lố nhố đưa tin “người con thành đạt về quê”. Dân làng xúm lại, trầm trồ. Mẹ Hoàng đứng lặng lẽ ngoài cổng, không bước vào.
Anh bước xuống xe, bước vào nhà, lòng tràn tự hào…
Nhưng căn nhà im lặng lạ thường. Mùi rơm rạ thoang thoảng.
Và rồi…
Từ phía sau chuồng bò, anh nghe tiếng trẻ con ho khan. Rồi tiếng người đàn bà quen thuộc:
– “Con đứng gần cửa làm gì, khói bay vào lại khó thở.”
Hoàng rẽ lối đi nhỏ, và… chết lặng.
Vợ anh – Thảo – người phụ nữ anh từng cưới vội trước khi ra nước ngoài, đang ngồi xổm rửa chén bằng nước giếng lạnh. Bên cạnh là bé gái 8 tuổi, gầy gò, da xanh xao, khuôn mặt giống anh như đúc.
Thảo nhìn anh, không ngạc nhiên. Chỉ lặng lẽ cúi đầu.
– “Anh về rồi à?”
Hoàng lắp bắp:
– “Em… Sao lại ở đây… còn con… con là… của anh?”
Thảo gật đầu.
– “Lúc anh đi, em mang thai. Nhưng mẹ anh nói… ‘Nó giờ là người thành đạt, không cần đàn bà quê mùa vướng bận’. Vậy là mẹ con em bị đuổi đi. Không nhà, không tiền. Phải sống sau chuồng bò nhà ông chú họ. Không dám liên lạc. Vì em sợ bị khinh.”
Cô nói như kể chuyện của người khác.
Hoàng nhìn con gái mình – ánh mắt non nớt, vừa tò mò vừa sợ hãi. Cô bé đứng lùi sau mẹ, hỏi nhỏ:
– “Mẹ ơi… Ai đây?”
Tim anh như bị bóp nghẹt. Không còn danh hiệu, không còn vinh quang, chỉ còn nỗi xấu hổ và ân hận tràn ngập.
Hoàng quỳ xuống nền đất trước chuồng bò, nơi hai người thân yêu nhất đời anh từng bị bỏ rơi không lời giải thích.
– “Anh… đã sai. Tha thứ cho anh…”
Giọt nước mắt của người đàn ông từng lên bìa Forbes lặng lẽ rơi xuống đất. Nhòe cả bùn rơm. Mùi chuồng bò bỗng trở nên thật hơn mọi căn biệt thự anh từng sống.
Tối hôm đó, không tiệc tùng, không phóng viên, không lời phát biểu. Chỉ có Hoàng – một người đàn ông bỏ lại chiếc xe sang, ngồi ăn cơm bên mâm nhỏ, cùng vợ con, lần đầu tiên được gọi là “gia đình”.