Cậu thanh niên tên Thịnh, mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, tương lai sáng lạn, đột ngột qua đời trong một tai nạn giao thông giữa đêm mưa. Cả làng thương tiếc. Mẹ Thịnh ngất lên ngất xuống, còn người cha già thì ngồi lặng không nói, mắt trũng sâu như mất hết linh hồn.
Ngày đưa tang, gia đình chọn giờ đẹp để đóng nắp quan tài. Nhưng kỳ lạ thay, nắp mãi không khớp được. Bốn người đàn ông lực lưỡng ấn xuống vẫn không vừa. Thợ đóng quan tài cũng đến kiểm tra, đo lại – mọi thứ đều đúng kích cỡ. Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một bà thím thốt lên:
– “Hay là hồn nó chưa chịu đi? Có điều gì chưa nói?”
Mẹ Thịnh khóc òa, lạy lục:
– “Con ơi, nếu còn điều gì uẩn ức thì báo cho cha mẹ biết…”
Vài người bàn nhau: hay là đem nắp ra gỡ, kiểm tra lại lần nữa trước khi đổi sang cái mới. Họ bắt đầu tháo nắp, hé ra từng chút một.
Và rồi…
Cả đám người tái mét mặt. Có người hét lên, có người buông tay ngã ngửa.
Bên trong, từ ngực áo quan tài của Thịnh, một bàn tay trắng bệch, lạnh ngắt đang chồi lên, ngón tay gồng cứng như muốn níu lấy nắp ván thiên.
Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra. Nhưng bà nội Thịnh bỗng run rẩy quỳ xuống, rút trong tay áo ra một lá bùa đã ngả màu vàng úa, lẩm bẩm:
– “Nó chưa siêu thoát đâu… chính bà đã trấn nó lại… vì… vì sợ nó về báo mộng…”
Cả nhà lặng người.
Bà nội khóc nấc lên, thú nhận:
– “Nó chết oan… Cái chết của nó… không phải tai nạn…”
Mọi ánh mắt dồn vào bà cụ.
– “Nó biết bí mật của cha nó. Biết chuyện năm xưa… Biết ai là người đứng sau cái chết của chú ruột nó trong vụ tranh chấp đất đai…”
Căn phòng trở nên lạnh toát.
Bàn tay trong áo quan từ từ rút xuống, như đã được nghe lời… như đã “được nói ra sự thật”.
Sau khi thú nhận, bà nội ngất lịm. Nắp quan tài đóng lại một cách nhẹ nhàng, khít đến từng kẽ.
Không ai dám nói gì nữa.
Một tuần sau.
Người cha – vốn trầm mặc suốt tang lễ – đã ra đầu thú vì liên quan đến cái chết bí ẩn của em trai ruột mình năm xưa. Anh nói:
– “Chính con trai tôi đã tìm ra sự thật. Nó không bao giờ siêu thoát được nếu tôi còn giấu tội…”
“Không ai chết oan, chỉ là người sống chưa chịu nói ra sự thật.”
— Lời được khắc lên bia mộ Thịnh.