hồng tôi – Tuấn – là trưởng phòng kỹ thuật của một công ty xây dựng lớn. Công việc bận rộn, đi công tác như cơm bữa. Mỗi lần anh đi là vài ba tuần, có khi cả tháng. Tôi cũng quen dần với việc ở nhà một mình, chăm sóc mẹ chồng đã mất sớm nên chỉ còn lại bố anh – ông Hòa, năm nay gần 70 tuổi.
Ông ít nói, sống khép kín, cả ngày chỉ quanh quẩn trong vườn hoặc lên chùa tụng kinh. Tính tình có phần kỳ lạ, nhưng từ khi tôi về làm dâu, ông chưa bao giờ nặng lời hay làm điều gì quá giới hạn.
Đêm đó, tôi ngủ một mình như mọi khi. Đồng hồ tầm 2 giờ sáng. Ngoài trời đổ mưa lất phất, gió rít từng cơn qua mái hiên.
Tôi đang chìm trong giấc ngủ thì bất chợt… cảm thấy có ai đó đứng cạnh giường.
Tôi chưa kịp mở mắt thì một giọng nói trầm, khàn đặc thì thầm sát tai tôi:
“Con đừng tin chồng con. Nó không phải là con ruột của bố.”
Tôi choàng tỉnh, tim đập thình thịch. Bóng dáng người đứng bên giường chính là bố chồng. Ông mặc áo mưa, người ướt sũng, tóc rũ rượi, ánh mắt đờ đẫn như mộng du.
Tôi lắp bắp:
— Bố… Bố nói gì vậy ạ?
Ông không trả lời. Chỉ quay lưng, lững thững bước ra khỏi phòng, để lại vũng nước mưa lạnh ngắt trên nền gạch.
Sáng hôm sau, tôi tưởng đó là một cơn mộng du – hoặc tệ hơn, một cơn ác mộng.
Nhưng điều khiến tôi ám ảnh là vết chân ướt in rõ trên sàn nhà. Đêm qua… không phải tôi nằm mơ.
Cả ngày hôm đó, ông Hòa không ra khỏi phòng. Tôi định hỏi, nhưng rồi lại thôi. Dù vậy, những lời ông nói không ngừng vang lên trong đầu tôi:
“Không phải là con ruột của bố.”
Nghĩ mãi không ra, tôi lén tìm vào căn phòng cũ nơi ông cất giữ giấy tờ. Trong một hộc tủ khóa, tôi tìm thấy một bức ảnh cũ đã ố vàng – là mẹ chồng tôi ngày trẻ… nhưng người đàn ông đứng cạnh không phải là ông Hòa.
Và phía sau tấm ảnh, có ghi:
“Chụp tại Đà Lạt, 1986 – K., em và con trai đầu lòng của chúng ta.”
Tên người đàn ông không phải là “Hòa”. Là một người khác.
Tối đó, tôi nấu cơm rồi nhẹ nhàng ngồi cạnh ông.
Tôi hỏi:
— Bố… hôm qua bố nói gì với con vậy?
Ông nhìn tôi, ánh mắt không còn đờ đẫn như đêm qua nữa. Một lúc lâu sau, ông thở dài:
“Đến giờ bố mới thấy mình ích kỷ. Lúc đó, mẹ nó lỡ có thai với người khác. Nhưng bố thương bà ấy, nên chấp nhận, nuôi Tuấn như con ruột. Bố chưa từng nói ra… Chỉ là… dạo này bố hay mơ thấy mẹ nó. Bà ấy nói… đã đến lúc con trai bà biết sự thật.”
“Nhưng nói rồi… thì sao? Tuấn có còn gọi bố là ‘bố’ nữa không?”
Tôi lặng người.
Bây giờ tôi hiểu, ông nói với tôi, không phải vì tôi là dâu. Mà vì ông tin tôi, là người có thể giữ bí mật đó, hoặc chọn thời điểm thích hợp để giúp Tuấn biết về sự thật