Trước khi m;/ất, người cha chỉ dặn con trai đúng một câu: “Không bao giờ được đào gốc cây xoài sau vườn.” 49 ngày sau, cậu con trai tò mò đào tung vườn lên và tìm thấy thứ b/ẽ b;/àng…
Cha tôi – một người đàn ông quê mùa, sống cả đời bên gốc xoài sau vườn nhà. Cây ấy là niềm tự hào của ông, chẳng phải vì sai quả ngon ngọt, mà vì ông từng bảo: “Nó trồng năm con ra đời. Cây sống thì cha yên.”
Ngày ông h/ấp h/ối, chỉ nói đúng một câu duy nhất trước khi trút hơi thở:
“Dù có chuyện gì… cũng không bao giờ được đào gốc xoài sau vườn.”
Không lý do. Không giải thích. Câu dặn dò ấy như hằn trong óc tôi.
Cha m-ất, tôi lo m-a chay chu đáo. 49 ngày trôi qua, họ hàng đến viế/ng xong, vườn nhà lại vắng lặng.
Thế nhưng, cái câu ông dặn cứ quanh quẩn trong đầu. Vì sao lại cấ;/m? Có gì dưới đó?
Tôi đấu tranh tư tưởng mấy ngày liền. Cuối cùng, vào một chiều trời sụp mưa, tôi lấy cuốc lén ra sau vườn, nơi gốc xoài nằm trơ trọi. Tôi đào.
Chưa tới nửa mét, tôi va vào thứ gì đó cứng.
Tôi tim đập thình thịch, bới thêm thì càng cứng, tôi dùng xà beng cạy ra…
Và tôi c;/hết sững.
Bên trong không phải vàng bạc mà lại là 1 b-;ộ xươ/;ng..
…là một bộ xương người.
Tôi chết sững. Gió ào ào thổi qua những tán lá xoài như rít bên tai. Đất dưới chân tôi bỗng trở nên mềm nhũn, như sắp nuốt chửng tất cả. Bộ xương đó được chôn sâu, rất kỹ lưỡng, bộ dạng gần như còn nguyên vẹn, chỉ bị mục nát một phần bởi thời gian và đất ẩm.
Tôi lùi lại vài bước, tim đập như trống làng.
Hàng ngàn câu hỏi ập đến trong đầu:
Ai?
Tại sao?
Cha tôi có liên quan gì không?
Tôi mất ngủ suốt đêm hôm đó. Bộ xương vẫn còn nằm đó, dưới gốc xoài – giờ đã trở thành biểu tượng của một bí mật khủng khiếp. Tôi không dám báo công an. Tôi không biết phải nói gì. Nỗi sợ và sự hoài nghi như một cái bóng đen nuốt lấy tôi.
Sáng hôm sau, tôi mở lại cái rương cũ của cha, nơi ông cất giữ giấy tờ xưa cũ. Và trong một cuốn sổ nhật ký rách bìa, tôi tìm thấy những dòng chữ nguệch ngoạc, khó đọc, nhưng rõ ràng là của cha tôi:
“Ngày 14 tháng 5 năm ấy, mưa to. Tôi về nhà sớm hơn mọi khi. Thằng Lâm – bạn thân tôi – đang giằng co với vợ tôi trong bếp. Cô ấy khóc. Nó la hét. Tôi không nhớ rõ mình đã làm gì. Chỉ thấy máu. Nhiều máu.”
Tôi lạnh sống lưng.
“Tôi chôn nó dưới gốc xoài, lúc trời còn sấm chớp. Không ai biết. Cây xoài năm ấy mới trồng, vừa lên mầm. Tôi thề sẽ không bao giờ để ai đào nó lên. Tôi không giết người. Tôi chỉ bảo vệ gia đình.”
Vậy là… bộ xương dưới gốc cây là của chú Lâm – người bạn thân một thời của cha, và cũng là người “mất tích không dấu vết” mà cả làng vẫn nhắc từ mấy chục năm trước. Lúc nhỏ, tôi còn nhớ mẹ tôi hay khóc khi ai đó nhắc tên chú. Tôi từng tưởng chú bị tai nạn, hay đi xa không về.
Nhưng sự thật, lại chôn dưới lòng đất, ngay trong mảnh vườn tôi lớn lên suốt cả tuổi thơ.
Tôi đứng lặng bên gốc xoài, nơi cha từng ngồi hàng giờ mỗi ngày. Có lẽ ông không phải là người hoàn hảo. Nhưng ông đã mang theo bí mật đó xuống mồ, chỉ mong tôi không bao giờ đào lên.
Giờ đây, tôi đã biết. Nhưng tôi cũng hiểu…
Tôi lấp đất lại, từng xẻng một, như thể đang chôn lại quá khứ — không phải để lãng quên, mà là để giữ gìn.
Từ hôm đó, tôi không bao giờ bước chân ra gốc xoài nữa.
Nhưng tôi chăm nó.
Như cách cha tôi đã làm.