Ngày tôi biết mình mang thai cũng là ngày mẹ anh mang 2 tỷ đến yêu cầu tôi rời khỏi con trai bà. Tôi đồng ý cầm số tiền đó bỏ đi mà không nói lời nào. Ngày chuyển dạ tôi sh-oc//k ng:;ất khi một tờ giấy được gửi đến…
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày định mệnh ấy. Buổi sáng, que thử t;;hai hiện lên hai vạch rõ ràng, tim tôi như ngừng đập. Vui mừng, lo lắng, bà;;ng ho;;àng – tất cả cảm xúc trộn lẫn vào nhau. Tôi chưa kịp chia sẻ tin vui với Minh – người yêu tôi, thì chuông cửa reo lên. Trước mặt tôi là mẹ anh – bà Hương, với ánh mắt lạnh lùng và một chiếc cặp da đen bóng.
Bà không vòng vo. “Cô cầm hai tỷ này và rời khỏi con trai tôi,” bà nói, giọng đều đều nhưng sắc như dao. Chiếc cặp được đặt xuống bàn, mở ra lộ những cọc tiền xếp ngay ngắn. Tôi s;ững s;;ờ. Minh và tôi đã yêu nhau ba năm, vượt qua bao khó khăn, nhưng gia đình anh luôn phản đối vì tôi chỉ là một cô gái tỉnh lẻ, không môn đăng hộ đối. Tôi cố giải thích, nhưng bà Hương cắt ngang: “Cô không xứng. Đừng để tôi phải dùng biện pháp mạnh hơn.”
Tôi cầm cặp tiền, không nói một lời, và rời đi. Tôi không gặp Minh, không để lại thư, chỉ lặng lẽ biến mất khỏi cuộc đời anh.
Tôi chuyển đến một thành phố nhỏ, nơi không ai biết tôi. Số tiền hai tỷ đủ để tôi bắt đầu lại, thuê một căn hộ nhỏ, mua đồ dùng cần thiết và sống qua ngày.
Ngày chuyển dạ đến bất ngờ. Cơn đau quặn thắt khiến tôi gần như ngất đi trên đường đến bệnh viện. Tôi chỉ kịp nghe loáng thoáng tiếng y tá nói về tờ giấy gì đó rồi ngất lim…
Ngày chuyển dạ đến bất ngờ. Tôi đau quặn bụng, mồ hôi vã ra như tắm. Cơn co thắt dồn dập đến mức trước mắt tôi chỉ còn một màu trắng xóa. Trong cơn choáng váng, tôi nghe loáng thoáng tiếng y tá trao đổi với nhau:
“Có người gửi giấy tờ gì đó cho sản phụ này, bảo đưa ngay lúc chị ấy nhập viện…”
Tôi chưa kịp hỏi thì cơn đau lại ập tới, kéo tôi chìm vào hôn mê.
Khi tỉnh dậy, bên cạnh giường là một tập hồ sơ gọn gàng, trên cùng là lá đơn in rõ chữ: “Đơn xin xét nghiệm huyết thống cho thai nhi.”
Tay tôi run lên, trái tim như vỡ nát. Người đứng tên chính là Minh – anh viết rõ ràng, gọn gàng, kèm theo dòng chữ: “Tôi cần chắc chắn đó là con tôi.”
Tôi chết lặng. Bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu tình yêu ba năm trời bỗng chốc sụp đổ. Hóa ra, không chỉ có bà Hương khinh thường tôi, mà ngay cả người đàn ông tôi yêu thương, tin tưởng nhất cũng đã lung lay.
Giữa phòng bệnh, tiếng khóc oe oe của con vang lên. Tôi ôm con vào lòng, nước mắt tuôn ra không ngừng. Con là máu thịt, là sự sống của tôi, nhưng đồng thời cũng là minh chứng cho nỗi nhục bị nghi ngờ, bị chối bỏ.
Tôi cắn môi, thì thầm bên tai con:
“Con à… từ nay chỉ còn mẹ và con thôi. Chúng ta sẽ sống, và rồi một ngày, họ sẽ phải hối hận vì đã rũ bỏ chúng ta.”