Mời thợ sửa trần nhà, tôi ch-ết l-ặng khi hàng loạt vật tròn lấp lánh rơi xuống, kéo theo b-í m-ật đ-ộng tr-ời của chồng…
Một buổi chiều, cơn mưa lớn đổ xuống như trút nước. Gió mạnh, sấm chớp ầm ầm, Mai ôm con vào lòng, cảm thấy một sự bất an lớn lao. Con bé sợ sấm, cứ rúc vào ngực mẹ khóc th-út th-ít. Mai dỗ dành con, và trong lúc đó, cô bất chợt nhìn lên trần nhà. Một vệt ố vàng lớn đang lan rộng, và từng giọt nước lạ-nh bu-ốt bắt đầu nhỏ xuống sàn nhà gỗ. Nước ngấm ngày càng nặng, và Mai biết, cô không thể để tình trạng này tiếp diễn.
Cô l-o lắ-ng, không biết phải làm sao. Chồng cô chưa về, và cô không muốn anh phải bận tâm về những chuyện nhỏ nhặt này khi anh đang tập trung làm việc ở công trình. Cô nghĩ, đây là cơ hội để cô chứng tỏ mình có thể tự lập, có thể giải quyết mọi vấn đề mà không cần đến sự giúp đỡ của chồng. Cô đã không do dự, quyết định gọi một người thợ sửa chữa đến. Cô tin rằng, một khi cô giải quyết xong mọi chuyện, cô sẽ kể cho anh nghe, và anh sẽ tự hào về cô.
Người thợ đến nhanh chóng, một người đàn ông trung niên, có vẻ ngoài hiền lành và làm việc chuyên nghiệp. Anh quan sát một hồi rồi bắc thang lên trần nhà, yêu cầu Mai giúp anh giữ thang để anh có thể leo lên xem xét tình hình. Trần nhà được làm bằng gỗ, nên việc cạy một thanh gỗ ra để xem xét cũng dễ dàng. Mai giữ chặt chiếc thang, lòng cô b-ồn ch-ồn l-o lắ-ng, không biết việc sửa chữa có tốn kém lắm không, và liệu cô có thể giải quyết được không.
Anh thợ cố gắng dùng một chiếc xà beng nhỏ để cạy một thanh gỗ ra. Tiếng gỗ kêu kẽo kẹt, và một khoảng trống lớn đã hiện ra. Vài giây sau đó, một cảnh tượng đã làm Mai s-ững s-ờ. Những vật tròn tròn, lấp lánh, sáng chói, rơi xuống trước mặt cô không ngớt. Tiếng rơi lạch cạch, lạch cạch… nó cứ như một bản nhạc m-a qu-ái, vang vọng trong căn phòng. Mai nhìn lên, và cô đã không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Đến khi nhìn xuống sàn nhà, Mai đứn-g h-ình. Tất cả đều là…
…nhẫn vàng!
Hàng chục, rồi hàng trăm chiếc nhẫn vàng tròn trĩnh, lấp lánh dưới ánh đèn điện. Chúng lăn lóc khắp sàn, chồng chất lên nhau thành từng đống nhỏ. Mai choáng váng, toàn thân run rẩy, tim đập loạn xạ.
– “Trời đất ơi… đây là cái gì thế này?” – cô lắp bắp.
Anh thợ cũng sững người, mắt mở to, tưởng như không tin vào mắt mình. Anh lúng túng quay sang Mai:
– “Chị… chị có biết chồng chị cất ở trên này không? Chỗ này… chắc phải cả ký vàng!”
Mai khuỵu gối, ôm ngực. Từ lúc lấy chồng đến nay, cô chưa từng thấy anh có gì gọi là “tiền để dành”. Anh vẫn than làm công trình bấp bênh, lúc có việc lúc không, kinh tế trong nhà toàn cô xoay sở. Những lần cô ngỏ ý tiết kiệm mua một căn chung cư, anh đều gạt đi, bảo chưa đủ tiền. Vậy mà… trên trần nhà này lại chứa một kho vàng khổng lồ!
Trong đầu Mai loé lên hàng loạt câu hỏi:
– Số vàng này từ đâu mà có?
– Sao chồng lại giấu, không hề chia sẻ với vợ con?
– Phải chăng… anh đang làm chuyện phi pháp?
Đang bàng hoàng, cô bỗng nghe tiếng cửa mở. Chồng cô – Hùng – trở về, áo mưa ướt sũng, trên tay còn cặp tài liệu. Anh vừa bước vào đã chết lặng khi thấy cảnh tượng trước mắt: nhẫn vàng vung vãi khắp nền nhà, Mai ngồi gục, còn anh thợ thì mặt cắt không còn giọt máu.
Hùng đứng sững, đôi mắt long lên:
– “Ai… ai bảo động vào trần nhà?”
Giọng anh rít qua kẽ răng, vừa tức giận vừa sợ hãi.
Mai ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, run run hỏi:
– “Đây… là cái gì? Anh định giấu em đến bao giờ?”
Anh im lặng vài giây, rồi ném phịch cặp xuống, gằn giọng:
– “Cô không cần biết! Đưa hết vào, ngay lập tức! Không ai được động đến một chiếc!”
Không khí trong phòng nặng trĩu, tiếng mưa bên ngoài như càng làm tăng thêm sự u ám. Mai nhìn chồng – người đàn ông đầu ấp tay gối – bỗng thấy xa lạ đến đáng sợ.