Ngày cưới của họ, trời trong xanh đến lạ. Cả khu xóm rộn ràng tiếng cười, tiếng trống rộn rã như reo hò đón hạnh phúc. Hưng mặc bộ vest trắng bảnh bao, tay run run chỉnh lại chiếc cà vạt — hồi hộp như bao chú rể khác, dù anh từng nghĩ mình chẳng còn biết run là gì sau bao năm yêu Vy.
Vy — cô gái có nụ cười rạng rỡ như nắng sớm, là người đã bên anh suốt bảy năm, qua những lúc cùng cực nhất của cuộc đời. Hôm nay, cô là cô dâu đẹp nhất.
Ít nhất là đáng lẽ phải như vậy.
Đoàn xe hoa từ nhà gái về nhà trai chạy đúng theo giờ đẹp. Chỉ còn cách nhà trai chưa đầy 3 cây số, chiếc xe chở Vy và mẹ cô bất ngờ bị một chiếc container vượt ẩu tông ngang hông.
Mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây. Tiếng kính vỡ. Tiếng người hét. Rồi im lặng.
Vy mất ngay tại chỗ.
Người đầu tiên nhận được cuộc gọi là bố của Hưng. Ông ngã quỵ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh gọi con trai lại một góc, thì thầm vào tai nó chỉ một câu.
“Vy… không còn nữa con ơi.”
Hưng đứng chết lặng. Anh không tin, không thể tin.
Anh chạy, không kịp cởi áo vest, lao ra quốc lộ như một kẻ mất hồn. Khi nhìn thấy thân thể nhỏ bé của Vy phủ khăn trắng bên vệ đường, chú rể ngã gục. Mắt anh trợn trừng như chưa kịp khóc, rồi ngất đi trên con đường trải đầy hoa rụng.
Lễ cưới biến thành lễ tang.
Cô dâu vẫn mặc chiếc váy cưới trắng, nhưng nằm im lìm trong quan tài kính. Khách khứa đến không ai cầm được nước mắt. Mẹ Vy gào khóc đến ngất lịm, còn Hưng — tỉnh lại sau một ngày, thì không nói một lời nào nữa.
Anh ngồi cạnh di ảnh Vy suốt đêm, tay cầm bó hoa cưới chưa kịp trao. Người ta kể lại, sau lễ tang, anh không rời khỏi căn phòng có bàn thờ của cô dâu, vẫn giữ nguyên tấm ảnh cưới hôm ấy — “Đám cưới chỉ có một người… còn sống”.
Mỗi ngày sau đó, Hưng mặc vest trắng, ngồi bên bàn thờ Vy vào đúng giờ làm lễ cưới hôm ấy. Không khóc. Không nói. Như đang chờ đợi một lần nữa… được thấy Vy quay về trong bộ váy cưới trắng ngần.