Bà cụ mất được ba ngày. Tang lễ đã xong, hương khói vẫn còn nghi ngút nơi bàn thờ lập vội giữa nhà. Cả gia đình đang chuẩn bị lễ cúng ba ngày thì từ nửa đêm hôm trước, con mèo đen trong xóm không hiểu sao cứ chạy đến, nhảy lên bàn thờ, cào cấu vào di ảnh của bà.
Nó gào lên từng hồi dài, như tiếng ai oán, như tiếng người khóc vọng từ cõi âm. Mọi người trong nhà nghe thấy đều rợn tóc gáy. Anh con cả tức mình xua đuổi, nhưng con mèo cứ quay lại. Đúng lúc kim đồng hồ chỉ 12 giờ đêm, bức ảnh thờ rung lên, rồi rầm! — rơi thẳng xuống nền gạch, vỡ tan tành.
Cả nhà bàng hoàng. Mọi người đều nghĩ có thể là gió hoặc chuột, nhưng không ai giải thích được vì sao tấm ảnh lại rơi đúng khoảnh khắc mèo gào lên dữ dội nhất. Mùi hương trên bàn thờ lúc đó cũng lạ lắm — ngòn ngọt, ngai ngái như mùi đất mới.
Sáng hôm sau, sau khi bàn bạc, cả nhà quyết định ra mộ sớm. Họ muốn kiểm tra xem mọi thứ có yên ổn không. Nhưng khi vừa tới nơi, mọi người chết sững.
Ngôi mộ mới đắp bị đào tung lên.
Quan tài hé mở. Một bên nắp bị trầy xước như có thứ gì đó từ bên trong cố vùng vẫy ra ngoài. Trong quan tài… không có thi thể bà cụ.
Mẹ con chị Hai hét lên. Anh con út thì ngã quỵ. Một người hàng xóm chạy đi gọi công an.