Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời…

Bố vợ 85 tu:;ổi sống cùng 20 năm không góp tiền ăn, ông vừa qu::a đ:ời thì con rể s:ốc nặng khi luật sư tìm đến thông báo chuyện động trời…Khi ông Hòa bước chân vào nhà con gái và con rể lần đầu tiên cách đây 20 năm, chẳng ai trong gia đình nghĩ rằng ông sẽ sống ở đó lâu đến thế. Lúc ấy, ông vừa tròn 65 tuổi, gầy gò, tóc bạc, ánh mắt lúc nào cũng xa xăm như người đã buông bỏ gần hết những vướng bận của trần thế. Sau khi vợ mất, ông không còn nơi nào để nương tựa ngoài cô con gái út – Hạnh – người duy nhất vẫn còn giữ liên lạc thường xuyên và dường như cũng là người con duy nhất còn yêu thương ông thật lòng.

Chồng Hạnh – anh Nam – vốn là người kín đáo, sống có trách nhiệm, nhưng cũng không dễ chịu gì với chuyện “nuôi bố vợ” dài hạn. Anh chưa từng nói thẳng điều ấy ra, nhưng qua những ánh mắt, tiếng thở dài sau mỗi bữa ăn, những lần lén tính toán chi tiêu sau lưng vợ, Hạnh đều hiểu. Dù vậy, cô luôn cố gắng giữ gìn mái ấm, thuyết phục chồng bằng sự dịu dàng và một lòng tin rằng, làm phúc thì trời thương.

Ông Hòa không bao giờ đụng đến tiền bạc trong nhà. Không góp tiền ăn, không hỗ trợ chăm cháu, ông sống lặng lẽ trong căn phòng nhỏ cuối nhà, quanh quẩn với vài chậu bonsai cũ kỹ và quyển sách cũ. Ban ngày, ông hay ra công viên gần nhà ngồi ngắm chim bay, lâu lâu mới trò chuyện vài câu với hàng xóm. Buổi tối, ông ăn cơm xong là về phòng, chẳng mấy khi góp chuyện.

Nam từng khó chịu vì sự thờ ơ ấy. “Ông sống mà như không sống cùng gia đình,” anh từng nói với vợ. “Ăn không, ở không, chẳng giúp được gì, cũng chẳng buồn hỏi han ai.”

Nhưng Hạnh vẫn nhẹ nhàng: “Ông già rồi, em chỉ mong ông sống yên ổn những năm tháng cuối đời.”

Có lúc Nam muốn nói chuyện thẳng thắn với ông Hòa, nhưng rồi lại thôi. Không phải vì thương, mà vì thấy vô nghĩa. Ông cụ như người đã sống xong đời, chẳng điều gì lay động được. Vậy là anh cắn răng, sống cùng “một người xa lạ trong nhà” suốt 20 năm.

Thế rồi, một ngày đầu mùa hạ, ông Hòa trút hơi thở cuối cùng sau một cơn đột quỵ. Không kèn trống, không di chúc, không để lại lời nhắn. Căn phòng nhỏ ông ở chỉ còn lại vài cuốn sách, một bàn thờ vợ ông, và chiếc rương gỗ cũ kỹ khóa kín.

Tang lễ diễn ra giản dị. Nam và Hạnh lo liệu tất cả như một nghĩa vụ sau cùng. Sau khi an táng xong, Nam thấy nhẹ lòng – không phải vì thoát khỏi gánh nặng, mà vì cuối cùng, một mối quan hệ chẳng thể gọi tên đã kết thúc.

Nhưng chưa đầy một tuần sau đó, một người đàn ông mặc vest lịch thiệp xuất hiện trước cửa nhà họ với một phong bì dày. Anh ta là luật sư riêng của ông Hòa.

“Xin lỗi đã làm phiền anh chị, nhưng tôi được ông Hòa ủy quyền gửi đến một số giấy tờ, và một điều mà ông muốn hai người biết sau khi qua đời,” người luật sư nói.

Nam và Hạnh nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên. Cả hai chưa từng nghe ông Hòa nhắc đến bất kỳ tài sản hay kế hoạch gì….

…Người luật sư mở phong bì, cẩn thận trải lên bàn mấy tờ giấy đã úa màu thời gian cùng một tập hồ sơ dày cộp. Ông ta nói chậm rãi, từng chữ như rơi xuống sàn:

– “Ông Hòa để lại toàn bộ tài sản của mình cho anh Nam và chị Hạnh.”

Nam bật cười nhạt:
– “Tài sản gì? Hai mươi năm nay ông ấy ăn ở trong nhà tôi, ngay đến tiền ăn còn chưa từng góp một đồng. Ông ấy có gì đâu mà để lại?”

Luật sư chỉ mỉm cười, rồi lật tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, kèm theo giấy tờ cổ phần trong một công ty xây dựng lớn. Con số ghi trong đó khiến cả Nam lẫn Hạnh chết lặng: hơn 200 tỷ đồng.

Không tin vào mắt mình, Nam run giọng hỏi:
– “Sao… sao lại có chuyện này? Hai mươi năm qua, ông ấy sống như một người chẳng còn gì cả…”

Luật sư kể:
– “Ông Hòa vốn là cổ đông sáng lập công ty này. Sau khi vợ mất, ông rút khỏi thương trường, sống lặng lẽ. Nhưng cổ phần ông vẫn giữ. Ông không tiêu xài, cũng không màng đến tiền bạc. Ông từng nói với tôi: ‘Tôi chỉ muốn biết, liệu có ai chấp nhận tôi khi không còn gì trong tay.’

Nam chết sững. Bao nhiêu năm qua, anh từng không ít lần hậm hực vì phải “nuôi bố vợ”, coi ông như gánh nặng. Giờ đây, sự thật vỡ òa: ông Hòa lặng lẽ thử lòng con rể suốt 20 năm.

Luật sư trao thêm một phong thư niêm phong kỹ, ghi rõ “Gửi con rể Nam”. Trong thư, nét chữ run rẩy của ông Hòa viết: “Con à, ba biết con chưa từng thương ba thật lòng. Nhưng con đã không đuổi ba đi, vẫn để ba sống trong nhà suốt hai mươi năm. Với ba, thế là đủ. Tài sản này ba trao lại, không phải để trả ơn, mà để con hiểu rằng: con người ta, đôi khi phải học cách nhìn sâu hơn ngoài miếng cơm bát gạo. Nếu một ngày nào đó con cũng già đi, mong con sẽ không trở thành ‘người xa lạ trong nhà’ của chính con cháu mình…”

Nam cầm lá thư, mắt nhòa lệ. Lần đầu tiên trong đời, anh thấy ân hận đến nghẹn thở.

Related Posts

Loạt bài đăng lạnh sống lưng trên MXH của người vk tiễn chồng ở Phú Thọ: Không thể tin nổi 25 tuổi lại làm ra những việc thế này…lúc đâ://m xong còn làm hàn///h động không thể chấp nhận nổi

Hiện loạt bài đăng trên trang cá nhân của người phụ nữ này nhận về cả chục nghìn lượt tương tác, chia sẻ và bình luận. Mới…

Tạm giữ hình sự người vợ Phú Thọ, lời khai trên đồn khiến cả nước Việt Nam bức x//úc: Tưởng hiền lành hóa ra là

Hiện loạt bài đăng trên trang cá nhân của người phụ nữ này nhận về cả chục nghìn lượt tương tác, chia sẻ và bình luận. Mới…

Chị gái lấy chồng giám đốc nhưng khi mẹ tôi ố:m nằm viện chị đem về được đúng 1 triệu, sáng hôm sau anh rể đã nhắn tin “Tôi lấy chị em chứ không phải đi nuôi cả nhà em, viện phí của mẹ tự lo đi”

Chị gái lấy chồng giám đốc nhưng khi mẹ tôi ố:m nằm viện chị đem về được đúng 1 triệu, sáng hôm sau anh rể đã nhắn…

Em dâu tun//g toàn bộ tin nhắn với anh rể, khó khăn nào cũng giúp đỡ, vậy mà anh đối xử với chị gái em vậy: Đáng trách quá

Thông tin gây xôn xao mạng xã hội: Một người chồng, cha của hai con, liên tục đánh đập vợ vì có mối quan hệ loạn luân…

“Cay đắng biết chồng nuôi bồ mỗi tháng 40 triệu, tôi không làm ầm lên mà âm thầm ch;ịu đ;ựng. Hai năm qua, tôi giả vờ như không biết, tối nào cũng dọn cơm rượu h/ầ/u chồng ăn uống no s;ay, chỉ để chờ đến ngày kế hoạch táo bạo của mình được hoàn thành…”

“Cay đắng biết chồng nuôi bồ mỗi tháng 40 triệu, tôi không làm ầm lên mà âm thầm ch;ịu đ;ựng. Hai năm qua, tôi giả vờ như…

Ch-ân d-ung người vợ ở Phú Thọ đang được quan tâm nhất lúc này, sáng s-ủ::a chứ đâu đến nỗi nào…tiễn ck xong còn tuyên bố: Anh ta sai chứ tôi đâu sai

C/li/p lan truyền trên mạ//ng xã hội được cho là vụ việc vợ đâm chồng tử vong ở Phú Thọ. Ảnh cắt từ clip. Tối 17.8, trao…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *