Trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống chiếc quan tài gỗ sơn nâu sẫm, nơi Minh – người đàn ông từng nắm tay tôi qua bao mùa bão giông – đang nằm bất động, lặng im như một giấc ngủ dài.
Tôi ngồi đó, như một cái bóng. Đôi tay run rẩy lần theo từng nếp áo trên bộ vest đen mà tôi đã chọn cho anh. Bộ vest này, đáng ra tôi định giữ lại cho lễ kỷ niệm 10 năm ngày cưới. Tôi từng nói với anh:
– “Anh mà mặc cái này, em sẽ không rời mắt nổi đâu.”
Anh cười:
– “Chỉ cần em còn nhìn anh, thì anh mặc gì cũng đẹp.”
Vậy mà giờ đây, bộ vest ấy lại trở thành bộ đồ cuối cùng anh khoác trên người.
Đêm qua, tôi nhận được cuộc gọi lúc gần nửa đêm. Một giọng lạ, ngập ngừng:
– “Chị là… vợ anh Minh ạ? Anh ấy… bị tai nạn giao thông, hiện… không qua khỏi.”
Tôi đã gục ngã ngay giữa phòng khách. Cảm giác tim mình như rơi vỡ. Chúng tôi vừa mới cãi nhau buổi sáng, chỉ vì một chuyện vặt vãnh: anh quên đón con đúng giờ. Tôi đã cáu gắt, đã nói những lời khiến anh im lặng suốt cả bữa ăn. Tôi không ngờ… đó lại là bữa cơm cuối cùng anh ăn cùng vợ con.
Giờ đây, khi nhìn khuôn mặt anh thanh thản nằm đó, tôi chỉ ước mình có thể quay lại một ngày trước, để nói:
– “Em xin lỗi. Em không giận nữa. Về ăn cơm với em đi.”
Tôi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh. Môi tôi lạnh, nhưng người anh còn lạnh hơn.
Phía sau, tiếng con trai nhỏ cất lên, non nớt:
– “Mẹ ơi… sao ba không dậy nữa?”
Tôi ôm con vào lòng, mà trái tim như tan ra thành từng mảnh.
Minh ơi… em không kịp nói lời tạm biệt. Nhưng em biết, anh vẫn ở đâu đó, vẫn dõi theo mẹ con em – trong bộ vest đẹp nhất, với nụ cười hiền lành mà em mãi mãi nhớ.