Chương 1 – Nàng dâu nghèo
Tiếng guốc gỗ lộc cộc ngoài sân làm Lan khẽ giật mình. Vừa bưng mâm cơm đặt lên bàn, cô nghe giọng bà Mai – mẹ chồng – vang lên the thé:
– Lại cơm rau à? Nhà này nuôi cô để ăn rau cả đời sao?
Lan cúi đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:
– Con xin lỗi mẹ, chồng con đi làm chưa kịp gửi tiền, con sẽ cố gắng xoay xở thêm…
Bà Mai hừ một tiếng, ánh mắt sắc như dao:
– Cô thì xoay xở được gì? Nhà nghèo rớt mồng tơi, cha mẹ chẳng cho nổi đồng nào, vậy mà còn mon men trèo cao. Tôi đã nói với con trai tôi, lấy cô chỉ tổ rước khổ!
Lan nuốt nghẹn, tay run run đặt chén canh xuống. Những lời này, cô đã nghe không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế, trong lòng cô lại nhói lên nhưng chẳng thể phản kháng.
Năm năm làm dâu, Lan chưa từng có ngày nào thật sự được thở phào. Người ta thường nói “làm dâu trăm họ”, nhưng cô chỉ có một mẹ chồng thôi cũng đủ khiến cuộc đời trở thành địa ngục.
Ánh mắt bà Mai thường liếc xuống bụng cô, giọng chua chát:
– Năm năm rồi, chưa đẻ nổi thằng con trai. Con trai tôi lấy cô là sai lầm lớn nhất đời nó.
Lan cúi mặt, đôi môi cắn chặt đến bật máu. Đêm đêm, cô ôm gối khóc thầm. Cô cũng khao khát một đứa con trai để bà vui lòng, để mình được yên ổn. Nhưng con cái là lộc trời, đâu phải cứ muốn là được?
Chồng cô – Tuấn – thì ban đầu còn bênh vợ, nhưng dần dà, trước sự chì chiết của mẹ, anh ta cũng lạnh nhạt. Những hôm Lan bệnh, Tuấn chẳng thèm hỏi han, chỉ cáu gắt:
– Cô yếu đuối thế thì đừng trách mẹ tôi coi thường!
Lan nhìn bóng chồng quay lưng bỏ đi, tim như có ngàn mũi dao đâm. Trong căn nhà ấy, cô chẳng còn là con người, chỉ như kẻ dư thừa.
Một buổi chiều, khi đang giặt quần áo sau nhà, Lan nghe tiếng mẹ chồng nói chuyện với hàng xóm, giọng đanh lại:
– Tôi đã bảo rồi, cái loại nghèo hèn thì không thể nào ngẩng mặt lên được. Nó lấy con trai tôi chẳng qua muốn đổi đời.
Những giọt nước mắt nóng hổi hòa vào dòng nước xà phòng. Lan bỗng thấy cuộc đời mình như chiếc áo cũ, bị vắt đến kiệt quệ.
Cô ngước nhìn bầu trời xám xịt, lòng thầm hỏi: Mình đã sai ở đâu? Hay là số phận đã định sẵn cho mình phải khổ thế này?